Tẩm cung thái tử.
Vương Cửu rót ra giọt cuối cùng còn lại trong vò, thở dài nói:
"Điện hạ, đã hết rồi."
Chúc Vân Cảnh để đũa xuống: Vậy cô không ăn.
Vương Cửu sốt ruột khuyên hắn:
"Điện hạ, người không thể bởi vì không còn rượu mà ngay cả bữa cơm cũng không chịu ăn, coi như người không quan tâm đến thân thể mình, nhưng tốt xấu gì cũng phải chăm sóc tiểu điện hạ trong bụng…"
Chúc Vân Cảnh mắt lạnh liếc tới, Vương Cửu lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng nói:
"Là nô tài nói sai, mong điện hạ thứ tội… Về đồ ăn, nhiều ít gì người cũng dùng một chút được không?"
Trong khoảng thời gian này mỗi bữa Chúc Vân Cảnh đều phải nhờ vào vò rượu mơ Hạ Hoài Linh đưa tới khai vị mới ăn được, bây giờ rượu đã cạn kiệt, khiến cho khẩu vị của hắn cũng không còn.
Chúc Vân Cảnh bất đắt dĩ cầm lấy đũa, mới vừa ăn được hai miếng, thì cơn chua bỗng trào ngược từ dạ dày xông lên thẳng yết hầu, hắn lập tức ném đũa, mệt nhoài nằm xuống, mặc cho Vương Cửu có khuyên nhủ ra sao cũng không thèm quan tâm.
Vương Cửu xoa xoa mồ hôi trên trán, từ sau khi điện hạ mang thai quả nhiên là càng ngày càng khó hầu hạ.
Lúc xế chiều, Chúc Vân Tuyên có đến thăm Chúc Vân Cảnh, kể từ lúc Chúc Vân Cảnh bị cấm túc, thì vị tiểu đệ đệ này cũng đã tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên được Chúc Vân Cảnh cho vào cửa.
Chúc Vân Tuyên vừa nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật liên miên của Chúc Vân Cảnh liền đỏ cả vành mắt, như muốn rớt nước mắt ngay tại chỗ, không còn dáng dấp cười đùa hí hửng như thường ngày nữa.
Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn uể oải an ủi đối phương:
"Cô không sao, không chết được."
Chúc Vân Tuyên lau mắt, nức nở nói:
"Tại sao mấy lần trước thái tử ca ca huynh lại không muốn gặp đệ, đệ vô cùng lo lắng cho huynh."
Chúc Vân Cảnh giơ tay xoa đầu Chúc Vân Tuyên:
"Không phải cô không có gì hay sao, cô không muốn khiến đệ bị liên lụy vào, việc này không liên quan gì với đệ, đệ không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này."
Chúc Vân Tuyên càng lo lắng hơn:
"Nhưng đệ nghe người ta nói những triều thần kia đều bẩm tấu lên muốn trị cữu cữu tội chết, còn muốn phế thái tử nữa, thật sự nghiêm trọng vậy sao?"
"Có người mượn đề tài để nói chuyện của mình* mà thôi, không phải phụ hoàng cũng không để ý tới bọn họ hay sao?"
Chúc Vân Cảnh mỏi mệt lắc đầu,
"Đệ yên tâm, phụ hoàng sẽ không dễ dàng phế bỏ ngôi vị thái tử của cô như vậy."
— Gốc: mượn câu chuyện hiện tại để dẫn dắt sang ý khác, nói lên ý kiến của mình.
"Nhưng mà sự tình đã ồn ào đến mức như vậy, phụ hoàng thật sự sẽ xử nhẹ sao?"
"Cô là thái tử phụ hoàng tự mình định ra, chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của lão nhân gia, thì người sẽ không động đến cô, chủ ý của bọn người kia đã đi sai hướng. Hơn nữa mà nói, nếu như cô bị phế thật, không phải còn có đệ sao?"
Chúc Vân Cảnh am hiểu sâu sắc tâm tư Chiêu Dương đế, chỉ cần hắn không làm ra chuyện đến mức đại nghịch bất đạo, thì phụ hoàng nhất định sẽ bảo vệ hắn, dù cho có nhiều người chê trách lên án đi chăng nữa, cũng coi như không ăn thua gì.
Có điều sau khi trải qua những chuyện này, thì chuyện phụ hoàng cảm thấy thất vọng với hắn cũng là sự thật, sau này hắn phải càng cẩn trọng hơn hơn, không thể bước nhầm thêm một bước nào nữa.
Chúc Vân Tuyên hoảng hồn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!