Chương 19: Hoa khai kham chiết

Hạ tháng năm tân tỵ*, Chiêu Dương đế phụng hoàng thái hậu đến biệt cung Bắc Hải.

— Tân Tỵ:  tầm chín giờ sáng.

Biệt cung Bắc Hải này xây dựng từ lúc Đại Diễn triều lập quốc, đình của lâu các được đặt tựa núi cạnh sông, núi xanh bao quanh nước biếc, cây cối rậm rạp tươi tốt ẩn chiếu giữa núi non, phải nói nơi đây là tú nhược thiên thành*.

Nghe nói là do năm đó khai quốc hoàng đế vì muốn lấy lòng hoàng hậu yêu quý, mới bạo tay xây dựng biệt cung nghỉ hè ẩn trong nước non này.

Những hoàng đế về sau cũng dần theo thành lệ, cứ mỗi lần đến giữa hè sẽ tới nơi này nghỉ dưỡng một hai tháng.

— xinh đẹp một cách tự nhiên, chứ không cần nhờ đến cách bày trí, xây dựng.

Chúc Vân Cảnh mãi đến qua giờ thìn* mới chịu đến, Chiếu Dương đế thấy hắn lười nhác như vậy liền muốn dạy dỗ đối phương, dù sao trong suốt khoảng thời gian này Chúc Vân Cử vẫn luôn là bộ dáng không có tinh thần như thế, cứ buồn ngủ là ngủ, cũng may sau khi đến biệt cung ba ngày mới phải lâm triều một lần, cho nên xem như Chúc Vân Cảnh có thể lấy hơi.

— Từ 7-9h sáng, Chúc Vân Cảnh qua giờ Thìn mới tới => qua hơn 9h.

Vương Cửu hầu hạ Chúc Vân Cảnh thay một bộ gấm vóc màu thạch anh thêu chỉ vàng ám vân* thường mặc. Từ sau khi khí trời dần nóng lên, hắn cũng không tiện mặc nhiều, cũng may là vào lúc này bụng chỉ hơi nhô ra, có thể che giấu dễ dàng.

— Hình ảnh mang tính chất minh họa:

Dùng hết bữa sáng uống thuốc xong, người bên thái hậu đến mời Chúc Vân Cảnh đi qua, lại không nói là có chuyện gì, Chúc Vân Cảnh vốn cũng tẻ nhạt, liền trực tiếp tới.

Lúc đang đi ở trên đường thì đụng phải Chúc Vân Tuyên học một nửa chuồn ra ngoài, bảo là muốn cùng đi với hắn, khiến cho Chúc Vân Cảnh thắc mắc:

"Đệ không đi đọc sách chạy theo cô xem náo nhiệt gì?"

Chúc Vân Tuyên hì hì cười:

"Thái tử ca ca còn chưa biết sao, hôm nay hoàng tổ mẫu mời rất nhiều tiểu thư con nhà quan đến, hiện tại đều ở trong vườn ngắm hoa. Tất cả những nàng ấy đều là những ửng cử viên thái tử phi mà phụ hoàng bảo huynh chọn, hoàng tổ mẫu gọi huynh qua, là vì muốn huynh tận mắt nhìn người."

Chúc Vân Cảnh quả thực không biết:

"… Vì lẽ đó đệ mới muốn đi cùng?"

"Giúp huynh chọn hoàng tẩu tương lai đó." Gương mặt Chúc Vân Tuyên tỏ rõ là chuyện đương nhiên.

Chúc Vân Cảnh không có chút nào hứng thú đối với chuyện này, chỉ hy vọng trì hoãn được bao nhiêu thì cứ trì hoãn.

Lúc vào trong vườn, quả nhiên xa xa liền có thể nghe được tiếng nói cười nũng nịu lay động tới, khoảng mười mấy người thiếu nữ đang ngồi ở hai bên hoàng thái hậu, đồng thời ngắm hoa thưởng trà, nói giỡn cười đùa.

Chúc Vân Cảnh mắt nhìn thẳng, sau đó đi lên phía trước thỉnh an với thái hậu. Dù là như vậy, hắn vẫn cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình nếu không phải hiếu kỳ, thì xũng là đang quan sát đánh giá.

Trong lòng Chúc Vân Cảnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vốn là hắn tuyển phi, cớ sao thành ra lại bị người khác vây quanh xoi mói bình phẩm.

Thái hậu gọi hắn đi đến trước mặt, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn thân thiết hỏi han vài câu. Chúc Vân Cảnh tỏ ra mất tập trung đáp lời, thái hậu liền thuận miệng hỏi ra một câu vừa nãy là ai làm ra bài thơ có chút ý cảnh kia, Chúc Vân Cảnh đứng nửa ngày trời không nói tiếp, vẫn là Chúc Vân Tuyên ở một bên pha trò với thái hậu, thay hắn giải vây.

Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nhìn lướt qua đám nữ tử đang ngồi, khi ánh mắt hắn dời qua, các thiếu nữ căn bản đang nhìn lén đánh giá hắn đều e thẹn cúi đầu cười, làm cho Chúc Vân Cảnh cau mày, tự nhủ bộ có cái gì vui hay sao mà cười?

Đợi qua chốc lát, Chúc Vân Cảnh liền lấy cớ còn phải đi thỉnh an cho Chiêu Dương đế đi trước, Chúc Vân Tuyên vẫn chưa thỏa mãn theo sau rời đi, cười hỏi hắn:

"Thái tử ca ca, sao vừa nãy huynh lại thất thần được vậy? Tôn nữ của Vương các lão nổi danh là tài nữ, thơ viết ra ngay cả đại văn hào đương thời đều khen, thế mà huynh hiển nhiên không cho người ta chút mặt mũi nào hết."

Ừ.

Chúc Vân Tuyên thở dài:

"Huynh thật sự không coi trọng chút gì luôn sao? Tôn nữ Vương các lão vừa có dung mạo đẹp vừa nho nhã, nhi nữ Chu thượng thư thì hoạt bát xinh đẹp, đệ thấy ai cũng đều rất tốt mà."

Chúc Vân Cảnh liếc nhìn hắn một chút:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!