Giờ mẹo* vừa đến, Chiêu Dương đế ngự tọa bên trong Tuyên Đức Điện, sau khi vang lên ba hồi gõ, triều thần nối đuôi nhau mà vào, sau đó phân ra hai bên, bắt đầu một ngày lên triều.
— giờ mẹo: 5 đến 7 giờ sáng
Các bộ quan chức từng người tiến lên tấu chuyện, tất cả đều chỉ là mấy chuyện vụn vặt. Chúc Vân Cảnh hiện tại đang đứng vị trí đầu bên tay trái Chiêu Dương đế, lúc lắng nghe tỏ vẻ mất tập trung.
Mấy ngày qua hắn vẫn luôn trong trạng thái ngủ say không tỉnh như vậy, cho dù lúc này đang đứng trong triều, thì nét mặt vẫn tỏ ra mệt mỏi, trong đầu thì rối bời, hai mi mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi.
Hạ Hoài Linh đứng ở vị trí bên phải hơi chếch vào trung tâm, trong lúc vô tình có nhìn qua bên Chúc Vân Cảnh nhiều lần, cho dù thứ hắn nhìn thấy chỉ mơ hồ là một bên gò má.
Ban nãy khi Chúc Vân Cảnh đi tới, Hạ Hoài Linh có chú ý thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm, dường như trong một khoảng thời gian dài người kia đều là bộ dáng như vậy, không hề có tinh thần, vẻ mặt thì tiều tụy, cũng không biết rốt cục là bị bệnh gì.
Đã vào tháng tư mùa hạ, khí trời dần nóng lên, mọi người ai nấy đều đổi sang y phục mỏng, duy chỉ có Chúc Vân Cảnh dường như vẫn còn mặc tận hai lớp áo bên trong triều phục, nhưng không thể che giấu đi thân thể gầy gò, cứ như chỉ cần gió vừa thổi liền có thể bay mất vậy.
Chúc Vân Cảnh rũ mắt, thanh âm tấu chuyện của mấy người quan chức từ từ ngăn cách ra ngoài tâm trí hắn, mãi đến khi Chiêu Dương đế ngự tọa ở trên bỗng nhiên hỏi đến hắn:
"Thái tử, việc này con thấy sao?"
Chúc Vân Cảnh không phản ứng, bên trong đại điện lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tầm mắt Chiêu Dương đế chuyển đến trên người Chúc Vân Cảnh, cau mày trầm giọng ho một tiếng, rồi tiếp tục gọi hắn lần nữa: Thái tử.
Các thần đứng phía sau Chúc Vân Cảnh khe khẽ đẩy cánh tay hắn, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở:
"Điện hạ, bệ hạ gọi ngài."
Chúc Vân Cảnh đột nhiên thức tỉnh, giương mắt đối diện với ánh mắt không lấy làm vui của Chiêu Dương đế, cơn buồn ngủ ngay lập tức đã không còn, vội cúi đầu: Có nhi thần.
"Chuyện xin miễn thu thuế của tuần phủ Giang Nam bẩm tấu lên ban nãy, con cảm thấy thế nào?"
Chúc Vân Cảnh căn bản không nghe thấy vừa nãy nghị luận cái gì, Chiêu Dương đế thấy vẻ mặt đối phương lúng túng, đành chỉ biết lắc lắc đầu, sau đó kêu người dâng sớ đưa cho hắn xem.
Chúc Vân Cảnh nhận lấy, bình tĩnh quyết tâm nhanh chóng xem qua một lần, là tuần phủ Giang Nam Phương Thành Bằng bẩm tấu lên nói rằng năm nay gặp hạn mùa xuân, nhiều nơi bị thiên tai tàn phá nghiêm trọng, dẫn đến việc thu hoạch cuối năm không tốt, thỉnh cầu giảm miễn thuế má.
Chúc Vân Cảnh liếm liếm đôi môi có hơi khô khốc, châm chước nói: "Hiện tại mới đầu mùa hạ, nếu như tình hình thiên tai chậm lại thì còn có thể kịp trồng thêm một đợt lương thực, có điều chuyện thu hoạch nhất định vẫn sẽ bị ảnh hưởng, thế nên Phương tuần phủ lo lắng cũng không phải không có đạo lý, chuyện xét giảm miễn thuế má này có thể suy xét, hơn nữa trận hán hán ngày xuân này không chỉ có tác động ở một chỗ Giang Nam, mà một vài nơi lân cận cũng phải chịu tuy là khác nhau về mức độ, chúng ta có thể cùng nhau giúp đỡ giảm miễn thuế cho.
"Thấy Chiêu Dương đế dường như cũng không còn dị nghị, trái lại còn khá là tán thành, Chúc Vân Cảnh liền nói tiếp:"Hiện tại tuần phủ bẩm báo lên quả thực là đúng thời điểm, đáng để khen ngợi, triều đình cũng sớm nên hạ thánh chỉ, cũng như để cho bách tính gặp tai ương có thể an tâm, không làm trì hoãn việc gieo mạ lương thực vụ hè, ngoài ra, bách tính sẽ đội ơn bệ hạ cùng triều đình.Thái tử nói rất đúng,
"Chiêu Dương đế gật đầu,"Đã như vậy, trẫm liền tức khắc hạ chỉ."
Chúc Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực hắn cũng không cân nhắc nhiều, chỉ thuận miệng nói giúp đôi ba câu hay cho tuần phủ Giang Nam, chẳng qua là do nghĩ tới thấy mấy lời đồn về người này cũng không tệ, biểu hiện của phụ hoàng đối với Phương Thành Bằng trong vụ cứu tế lần trước khá là khẳng định.
Mà sang năm Phương Thành Bằng hồi kinh báo cáo công tác ắt có thể sẽ được thăng chức, bây giờ hắn sớm lấy lòng, coi như cũng có thêm một trợ lực.
Ở phía sau đám người, Hạ Hoài Linh cau mày, trông có vẻ đăm chiêu.
Khi bãi triều, Hạ Hạ Hoài Linh theo đám triều thần túm năm tụm ba ra khỏi điện, liền nghe có người bàn tán về chuyện tháng sau trong cung tuyển tú.
"Nghe Lưu công công bên cạnh bệ hạ nói, lần này không phải là thêm người mới vào hậu cung, mà là định ra ứng cử viên cho vị trí thái tử phi, chỉ là không biết nhà ai sẽ có phúc lớn như vậy."
"Lão phu cũng nghe nói, lần này là muốn chọn ra thái tử phi cùng trắc phi, dường như bệ hạ sớm đã ẩn ý với mấy nhà người xem trọng rồi, có phái người đưa họa chân dung tiến cung, nói là trước hết để cho thái tử điện hạ xem qua."
Hạ Hoài Linh thả chậm bước chân, liền nghe phía sau lại có người cười nói:
"Còn không phải sao, có người nói là tôn nữ Vương các lão, khuê nữ Chu Thượng Thư, cùng cháu gái An Nhạc hầu đều đưa chân dung vào cung rồi, chỉ là không biết điện hạ coi trọng người nào, nói không chừng sẽ nhận hết, nhưng mà một chính phi cùng hai trắc phi là vừa đủ rồi."
"Đáng tiếc trong nhà chúng ta không có nữ nhi vừa độ tuổi, bằng không còn có thể đưa vào đông cung làm lương đễ* rồi."
— Lương đễ: là thiếp thân của thái tử
"Lâm đại nhân người đừng nói đùa, nếu thật sự có nhi nữ liệu ngài cam lòng đưa vào Đông cung hay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!