Giải thích tên chương: giữa đường đụng phải đám công tử bột.
____________________________
Một phút sau, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh đồng thời ngồi xuống đối diện nhau bên trong nhã gian ở lầu hai tửu quán, trên bàn là trà đã ngấm vừa được chủ quán mang lên.
Chúc Vân Cảnh chỉ nếm thử một chút liền ghét bỏ đặt xuống, trà gì mà chẳng có mùi vị gì, lá trà thì già héo cứng ngắc, như vậy mà trà lâu vẫn còn có thể làm ăn được?
Hạ Hoài Linh giúp hắn đổ đi, thay một chén mới: "Điện hạ thử xem cái này đi, trà lâu ở đây nổi tiếng nhất chính là loại bạch trà* này, có rất nhiều người ngưỡng mộ mà tới."
— bạch trà (một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Gồm có các loại: NgânChâm Bạch Hào, Cống Mi, Thọ Mi.)
Chúc Vân Cảnh không tin, bèn nếm thử, so với chén vừa nãy đúng là có tốt một chút, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng có thể cho vào miệng mà thôi: "Chỉ được như vậy thôi sao."
Hạ Hoài Linh gật đầu: "Xác thực không sánh được trà cống nạp trong cung, điện hạ uống không quen là phải."
Trong lòng Chúc Vân Cảnh cảm thấy không vui, giọng điệu của người Hạ Hoài Linh này cứ như châm chọc hắn không biết khó khăn trong dân gian vậy, nếu không phải vừa rồi bị ngựa điên kinh động, làm cho bụng đau quặn thắt, hắn căn bản sẽ không chấp nhận lời mời đi vào trong trà lâu này với tên kia. Hắn và Hạ Hoài Linh, vốn nửa câu cũng không hợp, mà hắn lại không thể một dao đâm chết đối phương cho thoải mái.
Nói đến đau bụng, cũng không biết có phải là do tác dụng của chén thuốc dưỡng thai kia hay không, hiện tại khi ngồi xuống đúng là đã khá hơn một chút. Hắn đã dần quen với nỗi đau đớn cặn kẽ kinh khủng kia, hiện tại chỉ cần không phải đau đến mức đứng không nổi, thì hắn ngoại trừ nhẫn nhịn, chỉ có thể chịu đựng.
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn người đối diện đang ngồi ngay ngắn, không hề biết mình là kẻ đầu sỏ, mới sâu sắc nhận ra bản thân hắn là một thái tử mà lại thật sự chịu đủ uất ức.
Vương Cửu thấy sắc mặt Chúc Vân Cảnh không tốt, cho là điện hạ lại không thoải mái, bèn lấy điểm tâm ban nãy vừa mua xong đưa cho hắn: "Điện hạ người ăn chút điểm tâm lót dạ đi."
Từ lúc Chúc Vân Cảnh dậy sớm tới hiện tại dường như chưa ăn cái gì, bởi hắn cái gì cũng ăn không vô. Món điểm tâm ngoài cung này thế mà thật sự lọt vào mắt xanh của hắn, mặc dù mùi vị bình thường, nhưng ít ra ăn không bị ngấy, ngay cả chén trà không có mùi vị gì cũng có thể nuốt trôi
"Điểm tâm này cũng không tệ lắm, lúc trở về ngươi nhớ mua nhiều một chút, hồi cung đưa cho phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu cũng nếm thử." Chúc Vân Cảnh thuận miệng dặn dò Vương Cửu.
Vương Cửu đáp vâng, Hạ Hoài Linh cũng nếm thử một khối, sau đó yên lặng buông đũa xuống, thái tử là thích ăn điểm tâm chua mặn sao?
Hắn nhìn Chúc Vân Cảnh, trên mặt người thiếu niên này không có bao nhiêu máu, dáng dấp cúi đầu yên tĩnh ăn trông đặc biệt nghe lời, thế nhưng trong lòng Hạ Hoài Linh hiểu rõ, đây chỉ là bề ngoài, còn diện mạo thực sự của đối phương là giương nanh múa vuốt, ương ngạnh kiêu căng mới phải.
"Lại nhìn cô móc mắt ngươi." Chúc Vân Cảnh ngước mắt, giữa đôi môi đỏ mọng toàn phun những lời nói cay nghiệt.
Ánh mắt Hạ Hoài Linh hơi trầm xuống, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên dưới lầu ngoài đường truyền đến một trận kèn xô na đầy náo nhiệt. Vương Cửu đi đến cửa sổ ngó thử, sau khi nghe được cuộc trò chuyện của người vây xem bên dưới, mới trở về nói cho Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh nghe: "Hình như là thiếu khanh Lưu đại nhân của Đại Lý Tự gả nhi nữ, nhìn qua vô cùng sang trọng, của hồi môn tới tận mấy chục người khiêng."
"Lưu đại nhân? Lưu đại nhân nào?" Chúc Vân Cảnh không nhịn được nhướng mày, bị âm thanh bên ngoài bay tới làm cho cái bụng tựa như lại bắt đầu đau.
"Thiếu khanh Đại Lý Tự Lưu Lễ Khiêm, khâm sai phá án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu, " Hạ Hoài Linh trầm giọng nhắc nhở hắn, "Điện hạ không quen biết hắn sao?"
"A, thì ra là hắn, có nghe qua tên, nhưng vì sao cô phải quen? Chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi."
Ánh mắt Hạ Hoài Linh chớp một lúc, sự chú ý của Chúc Vân Cảnh bị cơn đau bụng làm tiêu đi phân nửa, thành ra cũng không hơi đâu đi dò xét tâm ý trong ánh mắt của đối phương.
Hạ Hoài Linh lại rót chén trà cho Chúc Vân Cảnh, âm thanh chậm lại: "Không thoải mái thì uống trà nóng nhiều chút."
Đổi lại chính là cái trừng mắt đầy uể oải của Chúc Vân Cảnh.
Hạ Hoài Linh không để ý lắm, chỉ thay đổi đề tài: "Lúc trước không phải điện hạ tỏ ra hiếu kỳ với phong thổ Cảnh Châu sao? Hai ngày trước người bên ngoại của thần ghé thăm, có mang cho thần chút đặc sản của Cảnh Châu, trong đó còn có một bức hội hoạ miêu tả cảnh non nước Cảnh Châu, còn có chút ý cảnh, ngày mai thần cho người mang đến Đông cung cho điện hạ."
Chúc Vân Cảnh cười giễu: "Ngươi ân cần như thế đối với cô để làm gì? Định Viễn hầu, chẳng lẽ ngươi thật sự có tâm tư gì đó không nên với cô? Ngươi muốn chôn Định Viễn hầu phủ theo bản thân mình sao?"
Hạ Hoài Linh cũng nhíu mày, Vương Cửu đứng ở một bên hầu hạ nghe xong cũng kinh ngạc vạn phần, theo bản năng nhìn Hạ Hoài Linh một chút, trong lòng chợt ngơ ngác, không lẽ cái thai trong bụng điện hạ là… Gã đã nói cái tên Hứa hàn lâm lịch sự thư sinh kia sao có khả năng làm ra mấy chuyện không bằng cầm thú như này được rồi mà!
Vương Cửu dùng hai mắt như muốn phun lửa trừng Hạ Hoài Linh, có điều Hạ Hoài Linh căn bản không thèm để ý tới gã, cũng không trả lời câu hỏi Chúc Vân Cảnh đưa ra, mà chỉ nói: "Cũng lâu rồi thần chưa về lại Cảnh Châu, nghe người ở bên ngoại nói mấy năm qua Cảnh Châu còn phồn thịnh hơn trước, đây là do tiền nhiệm Tri phủ Đỗ đại nhân mới có…"
Chúc Vân Cảnh lạnh giọng ngắt lời hắn: "Đỗ Đình Trọng là tê nghịch thần đã lên đoạn đầu đài, Hầu gia nhắc lão kia muốn làm cái gì? Không sợ lỡ như truyền đi bị người nắm thóp sao?"
"Là thần lỡ miệng" Hạ Hoài Linh biết nghe lời nhận sai, "Đó là nhờ phúc của tuần phủ Phương đại nhân, Cảnh Châu là thủ phủ tỉnh Giang Nam, những năm qua Phương đại nhân tuần phủ ở Giang Nam lập nên nhiều chiến tích, tính ra Cảnh Châu cũng là được lợi nhiều nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!