Chương 14: Thái tử có hỉ

Buổi trưa qua đi, một chiếc xe ngựa bọc vải xám vô cùng tầm thường dừng trước cửa y quán trên một ngõ phố tĩnh lặng, Vương Cửu hóa trang thành một nô bộc leo xuống càng xe, nhỏ giọng nhắc nhở người bên trong:

"Điện… Thiếu gia, đến rồi."

Một lát sau, bên trong mới truyền ra tiếng Chúc Vân Cảnh lười nhác đáp: Ừ.

Vương Cửu mở cửa xe, sau đó cẩn trọng đỡ Chúc Vân Cảnh xuống xe. Chúc Vân Cảnh mặc một bộ tơ lụa như những người giàu có bình thường, chiếc mũ lưới đen che đi gương mặt, thân thình gầy gò, nhìn sơ qua chỉ là một con ma bệnh trong gia đình giàu có, không hề gây chú ý.

Chúc Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa y quán một chút, cau mày nói:

"Chỗ này đáng tin sao?"

Vương Cửu trả lời hắn:

"Tất nhiên là không sánh được với thái y viện rồi, có điều đại phu bên trong đều là người có tiếng, mấy gia đình giàu có trong kinh đều mời đại phu ở đây xem bệnh."

Một phút sau, đại phu ngồi trong y quán đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay Chúc Vân Cảnh, tỉ mỉ phán đoán, đoạn đăm chiêu.

Chúc Vân Cảnh im lặng không lên tiếng, vẻ mặt ẩn sau tấm lưới đen, nhìn không rõ ràng.  Vương Cửu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi vị đại phu kia: Sao…Thế nào?

"Là hỉ mạch, đã hơn tháng rồi."

Vương Cửu cảm thấy sét đánh ngang tai, lúc này chân mền nhũn suýt chút nữa đã quỳ luôn xuống đất, vẻ mặt đưa đám nói không nên lời, cho dù Chúc Vân Cảnh không hé răng, nhưng cũng có thể cảm nhận luồng khí lạnh đang tỏa ra quanh thân hắn. 

Một lát sau, Chúc Vân Cảnh mới khàn giọng hỏi: Chắc chắn sao?

"Không sai, chính là hỉ mạch."

"Có biện pháp nào phá không?"

Vị đại phu kia lườm nguýt hắn một cái:

"Tiểu công tử ngươi xảy ra chuyện gì? Không muốn sống nữa sao?"

Chuyện nam tử mang thai không thể phá vốn là một chuyện bình thường, lẽ nào còn có người không biết? Lão đại phu thực sự tức giận, nhưng khi nhìn thấy một chủ một nô giấu đầu giấu đuôi lén lén lút lút như này, liền biết đứa nhỏ này chắc chắn không phải là chuyện đàng hoàng gì.

Tuy nói là thuốc sinh tử không thể buôn bán lén lút, nhưng những người có tiền có thế như này không hề bị những chuyện đó gò bó, hiện tại làm ra mạng người mới nghĩ đến chuyện sửa chữa, đã chậm rồi!

Chúc Vân Cảnh gần như muốn cắn nát cái răng bạc, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao vẫn là hy vọng gặp chút may mắn, bây giờ đã chứng minh mạch rõ ràng, lại chính tai mình nghe được người ta nói không thể phá thai lần nữa, hắn có thể nào không tức giận sao.

Lão đại phu này hành y vài chục năm nay, cũng không phải chưa từng gặp phải tình huống như vậy, trong lòng biết chuyện gì xảy ra, cũng không để ý Chúc Vân Cảnh xấu hổ, chỉ hỏi nói:

"Một tháng qua, thân thể ngươi có gì không khỏe?"

Chúc Vân Cảnh không đáp, Vương Cửu ấp a ấp úng thay đối phương nói:

"Vẫn luôn phát sốt, lúc trước hơn mười ngày sốt không hạ, ăn không vào, bụng hầu như lúc nào cũng đau, cũng như đổ mồ hôi thường xuyên, chừng canh giờ phải thay quần áo, nửa đêm đều bị thức tỉnh, đau bụng không chịu nổi."

Đại phu nghe vậy cau mày:

"Nghiêm trọng như vậy, sao không tới đại y bốc thuốc sớm một chút?"

Vương Cửu có nỗi khổ không nói được, trong cung có một đống thái ý kìa, tuy nhiên Chúc Vân Cảnh có chịu để ai xem đâu!

Từ ngày hôm ấy sau khi hồi cung Chúc Vân Cảnh vì ốm vùi ở Đông cung nghỉ ngơi vài ngày, sau bởi vì không chịu truyền thái y, cho nên Chiêu Dương đế có tự mình đến Đông cung hỏi, Chúc Vân Cảnh không thể không gắng gượng cố xuất hiện trước mặt mọi người, mỗi ngày trước khi ra cửa đều phải dựa vào Vương Cửu tô son chút phấn mới có thể miễn cưỡng che giấu đi dáng vẻ bệnh tật trên mặt.

Nhưng bởi vì nghỉ ngơi không tốt, thân thể ngày một suy yếu, có hai lần suýt nữa đã té xỉu trong triều đình, khi chuyện tới mức bất đắc dĩ như vậy, hắn mới rốt cục chịu xuất cung tìm đại phu dân gian chẩn bệnh.

Vương Cửu bất đắc dĩ giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!