Về người Hứa Sĩ Hiển trốn chạy kia, quản gia trong trang tử có dẫn người đi đến phía rừng trúc đối diện hồ tìm kiếm, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Phía sau rừng trúc này đã là vách núi không còn con đường nào, cũng không biết hắn đã rơi xuống, hay là trốn chạy thành công.
Chúc Vân Cảnh không còn tâm trạng đi hỏi chuyện tình Hứa Sĩ Hiển, đổi hướng sáng sớm trở về cung.
Sau khi trở về vài ngày, Chúc Vân Cảnh không xuất hiện trong triều, nói là do thân thể có bệnh, Đông cung cũng đóng cửa từ chối tiếp khách. Chiêu Dương đế thấy vậy bèn phái mấy thái y đến xem, cũng bị Chúc Vân Cảnh gọi người đuổi hết ra ngoài.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Chúc Vân Tuần gọi Hạ Hoài Linh đang định rời đi ở lại, cười hỏi hắn:
"Nếu chuyện trong nha môn hôm nay của biểu huynh không nhiều, chi bằng đến chỗ ta uống chén trà."
Hạ Hoài Linh do dự một lúc đồng ý, cùng Chúc Vân Tuần trở về tẩm cung. Lúc đi ngang qua cửa Đông Cung, ánh mắt Hạ Hoài Linh trở nên phức tạp liếc mắt nhìn cửa cung đóng chặt, song Chúc Vân Tuần bên cạnh thấy vậy cười khẽ:
"Thái tử hắn bị bệnh, trước đó có xuất cung đi một chuyến tới tư trang ở Phượng Hoàng Sơn, lúc trở về thành ra như vậy, cũng không biết bị bệnh gì, mà không chịu cho thái y xem."
Hạ Hoài Linh trầm giọng ho một cái, cụp mắt giấu đi vẻ lúng túng trong ánh mắt mình, nói tiếp:
"Hay là do mấy ngày nay mưa dầm kèo dài, trời lúc nóng lúc lạnh, nên bị cảm lạnh."
Chúc Vân Tuần dường như nghe được mùi vị gì đó không mấy bình thường trong câu nói của hắn, chỉ kỳ quái liếc mắt nhìn, lại thấy trên mặt Hạ Hoài Linh vẫn là vẻ lạnh nhạt như thường, bèn thôi không suy nghĩ nhiều nữa: Ai biết được.
Sau khi về tẩm cung, Chúc Vân Tuần gọi người dâng trà cho Hạ Hoài Linh, còn bày ra một ván cờ, một bên uống trà chơi cờ một bên nói chuyện phiếm.
Hạ Hoài Linh hình như có chút mất tập trung, nhiều lần đặt sai vị trí quân cờ, Chúc Vân Tuần thấy vậy bèn bất đắc dĩ hỏi hắn:
"Biểu huynh tâm thần bất định như vậy, hẳn là có tâm sự?"
Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: Không có.
"Nghe nói mấy ngày trước, đại cô có mở buổi thiết yên trong trang tử ở Phượng Hoàng Sơn, biểu huynh cũng đi, chẳng lẽ huynh không nhân cơ hội đó mà vào tư trang thái tử điều tra một phen sao?"
Có tới. Hạ Hoài Linh không giấu giếm, nhưng cũng không nói tỉ mỉ:
"Không tìm thấy, có lẽ là không ở chỗ đó."
Chúc Vân Tuần nghe vậy cau mày:
"Theo lý một khi thái tử giam người ở nơi đó, sẽ không dễ dàng bỏ qua hắn. Hứa đại nhân còn là văn thần tay trói gà không chặt, không thể nào là do hắn tự trốn thoát được đúng không?"
"Không biết, nếu như lại không tìm được, thì đợi qua thời gian nữa ta sẽ nghĩ biện pháp đi thêm một chuyến nữa vào tư trang của thái tử," Hạ Hoài Linh đương nhiên sẽ không nói cho Chúc Vân Tuần nghe những chuyện khó mở miệng kia, hắn vốn cũng không tin Hứa Sĩ hiển thật sự có thể trốn thoát khỏi trang tử của thái tử, nhưng nhìn bộ dạng hôm đó của Chúc Vân Cảnh, hiển nhiên là bị mắc lừa, mà những chuyện hoang đường cỡ nào cũng đã xảy ra, thành ra không có chuyện gì là không thể.
"Mấy ngày nay Hạ Hoài Linh vẫn phái người tra tìm Hứa Sĩ Hiển tung tích ở chung quanh, đợi thêm nửa tháng, chờ hắn dưỡng vết thương trên vai kia tốt một chút, nếu vẫn không tìm được người, hắn sẽ vào trang điều tra lại một phen. Chúc Vân Tuần cười cợt:"Biểu huynh thật sự là đối với Hứa đại nhân ân sâu nghĩa nặng, khiến người xúc động.
"Hạ Hoài Linh lạnh nhạt nói:"Chút ân tình không đáng kể, hắn là bằng hữu ta, bây giờ thân đang trong tình thế hiểm nguy, theo lý ta nên cứu hắn.
"Chúc Vân Tuần tán thành gật đầu:"Là nên như vậy".
Lúc xuất cung lại đi ngang qua Đông cung lần nữa, lần này Hạ Hoài Linh dừng bước lại do dự một chút, rồi đi vào thỉnh cầu thông truyền.
Bên trong phòng ấm, Chúc Vân Cảnh tâm trạng không tốt dựa vào nhuyễn tháp* nhắm mắt dưỡng thần, chợt Vương Cửu rúc người đi vào, nhỏ giọng bẩm báo với hắn Định Viễn hầu cầu kiến.
Chúc Vân Cảnh lập tức mở mắt ra, trừng về phía đối phương:
"Cô nói rồi ai cũng không gặp, ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao?! Nói hắn lăn được bao xa thì lăn cho cô!"
Nhuyễn tháp
Vương Cửu đau khổ nhỏ giọng giải thích:
"Là lần trước điện hạ người có nói chỉ cần Định Viễn hầu tiến cung gặp nhị điện hạ, thì nhất định phải mời hắn tới, thế nên nô tài mới đặc biệt đến bẩm báo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!