"Quỳ xuống!"
Hà ma ma lập tức đè Hoa Mộ Thanh quỳ rạp xuống đất: "Con tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi còn dám vác mặt về đây sao?"
Vừa mắng, bà ta vừa len lén liếc nhìn về phía đại phu nhân, thấy bà ta chẳng hề tỏ thái độ gì, liền càng thêm đắc ý muốn lấy lòng.
Bà ta túm lấy tóc Hoa Mộ Thanh, giật mạnh về phía sau, vừa lôi vừa chửi bới: "Thân là tiểu thư Hoa gia mà không biết giữ mình, nói là lên núi cầu phúc cho lão phu nhân, ai ngờ trong lòng lại toan tính tư thông bỏ trốn với tình lang! Đã thế còn gi
-ết cả Mã ma mavà Vương Nhị! Khai mau, ngươi giấu tên tình lang nhỏ của ngươi ở đâu rồi?"
Những lời sỉ nhục như d
-ao nhọn lạnh buốt, từng nhát từng nhát đ
-âm thẳng vào cô nương yếu đuối đang quỳ rạp dưới đất.
Nếu là Hoa Mộ Thanh của ngày xưa, có lẽ lúc này đã xấu hổ đến mức muốn ch
-ết đi cho rồi.
Nhưng giờ đây… nàng không còn là Nhị tiểu thư yếu đuối, vô dụng của Hoa gia năm nào nữa!
Hoa Mộ Thanh bị ép ngửa cổ, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà ma mađang túm tóc mình, mở miệng nói: "Bỏ tay ra."
Giọng nàng bình thản, nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh khiến người khác rùng mình.
Hà ma ma vốn đang hùng hổ, đột nhiên khựng lại, chỉ thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm như sương khói ấy, hiện lên một luồng uy nghi khiến người ta phải khi
-ếp sợ.
Bàn tay đang túm tóc nàng không tự chủ được mà lơi đi vài phần.
Nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn, liếc thấy sắc mặt không vui của đại phu nhân, bà ta lập tức bừng bừng lửa giận.
Bàn tay to như cái quạt sắt giơ cao, vung về phía khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hoa Mộ Thanh.
Vừa đ
-ánh vừa mắng to: "Con tiện nhân, không chịu khai hả, ta cho ngươi—Á a aa!!"
Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết làm mọi người xung quanh giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh vốn đang bị túm tóc ép quỳ, không biết bằng cách nào, đã đứng dậy từ lúc nào.
Còn Hà ma ma, kẻ hung hãn ngang ngược đó lại đang ôm lấy bàn tay đầy má-u, toàn thân run rẩy lùi lại từng bước.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ. Trong lòng bàn tay của Hà ma ma, cắm xuyên qua là một cây trâm bạc!
Má
-u tươi chảy ra như đứt chỉ, tí tách rơi xuống đất, đỏ tươi đến ghê người.
"A ——!"
Người đầu tiên hét toáng lên chính là Hoa Nguyệt Vân.
Nàng ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đã xinh đẹp đến mức khiến hoa nhường nguyệt thẹn, Bàng Thái chẳng kém gì năm xưa của Đại tỷ Hoa Tưởng Dung, người từng được ca tụng là "Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý" (miêu tả nhan sắc tuyệt mỹ như hoa đào hoa lý).
Chỉ là, nàng ta xinh đẹp thoát tục ấy lúc này như bị dọa đến hồn vía lên mây, run rẩy chỉ tay về phía Hà ma ma, hoặc đúng hơn là chỉ vào Hoa Mộ Thanh, hét lên hoảng loạn: "Gi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!