Mộ Dung Trần khẽ cười lạnh, chỉ là một màn tương kế tựu kế, vậy mà bọn chúng lại thật sự nghĩ hắn dễ dàng ch
-ết đến thế sao?
Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên hỏi: "Trong cung thế nào rồi?"
Một người khác cúi đầu đáp: "Th
-i th
-ể của Tống Hoàng Hậu (tức Tống Vân Lan khi còn sống) thuộc hạ đã cho người bí mật đưa về hoàng lăng. Bệ hạ thì… đối ngoại tuyên bố rằng Tống gia mưu phản, Tống Hoàng Hậu vì sợ tội mà t
-ự v-ẫ-n."
"Vì sợ tội mà t
-ự v-ẫ
-n sao?"
Trong mắt Mộ Dung Trần thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo tàn nhẫn, khóe môi cong lên một nụ cười đầy châm biếm: "Đỗ Thiếu Lăng, ngươi sỉ nhục nàng như thế vẫn chưa đủ sao?"
Hai người quỳ dưới đất không ai dám mở miệng.
Đúng lúc này, từ sau màn mưa, lại có một người bước ra.
Người ấy vận bạch y, giữa đêm mưa trong khe núi âm u tịch mịch, cả thân hình như lan trong thung lũng, phiêu dật thoát tục, đúng là Tuyên Vương, Đỗ Thiếu Quân, đệ đệ cùng cha khác mẹ với hoàng đế đương triều, Đỗ Thiếu Lăng!
Ánh mắt đầu tiên hắn dừng trên người Mộ Dung Trần, trong đôi mắt ôn nhuận như mưa phùn Giang Nam thoáng hiện sự kinh ngạc: "Ngươi... đã giải được độc rồi sao?"
Mộ Dung Trần không trả lời.
Sau đó, Đỗ Thiếu Quân lại nhìn thấy Hoa Mộ Thanh đang nằm dưới đất, càng thêm bất ngờ:
"Tiểu cô nương này từ đâu mà tới? Ăn mặc thế kia… Ồ—Dung Trần, ngươi chẳng lẽ đã…"
"Câm miệng."
Mộ Dung Trần liếc hắn một cái đầy lạnh lùng: "Sao không ra mặt sớm hơn?"
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười, Bàng Thái ôn nhuận như ngọc nhưng lại xen chút ác ý: "Ngươi đã biết ta đến, sao còn có tâm tư dây dưa với tiểu cô nương kia?"
Thì ra, Tuyên Vương Đỗ Thiếu Quân đến là để đưa thuốc giải cho Mộ Dung Trần.
Nhưng khi đến nơi, thấy bên cạnh hắn lại có một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, nên hắn liền cố tình đứng ngoài quan sát một hồi.
Không đợi Mộ Dung Trần đáp lời, hắn đã lại bật cười: "Không ngờ Hoa Tưởng Dung còn có một muội muội thú vị như vậy, đúng là hiếm có."
Vừa nói, hắn vừa bước đến gần, nhìn kỹ Hoa Mộ Thanh dưới đất, không khỏi tặc lưỡi khen ngợi:
"Ngươi nói xem, nếu đưa nha đầu này vào cung, cái ả điên Hoa Tưởng Dung kia liệu có tức đến ch
-ết không đây?"
Lời còn chưa dứt, liền nghe Mộ Dung Trần nhàn nhạt cất tiếng: "Chuyện ta bảo ngươi làm, thế nào rồi?"
Đỗ Thiếu Quân đứng dậy, mỉm cười đáp: "Yên tâm, đã lấy được rồi."
Vừa nói, hắn vừa đưa ra một chiếc huy chương màu đỏ, trên đó khắc hình một con phượng hoàng đỏ rực đang dang cánh chuẩn bị bay lên trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!