Ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo quen thuộc ấy, Hoa Mộ Thanh cuối cùng vẫn đành đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, khẽ thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói: "Cửu Thiên Tuế Điện hạ, người cứ ép độc lại như thế này... là không cần ngón tay này nữa sao?"
Mộ Dung Trần khẽ bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay cứng đờ như khúc gỗ, giọng nói trầm trầm vang lên: "So với người đó... một ngón tay thì có là gì?"
Hoa Mộ Thanh sững lại, nhưng không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của Mộ Dung Trần.
Nàng đưa tay lên đầu s* s**ng vài cái. Dù tóc bị cành cây quét qua rối bời, may mắn vẫn mò ra được một cây trâm.
Rút ra xem thì thấy đó chỉ là một cây trâm bạc cũ kỹ, kiểu dáng hết sức đơn giản.
Nghĩ đến Hoa Tưởng Dung trên người toàn là vàng ngọc lộng lẫy, nàng bật cười lạnh, rồi đưa cây trâm lên, nhắm thẳng vào ngón tay của Mộ Dung Trần.
Nàng nói khẽ: "Điện hạ, lát nữa ta sẽ đâ
-m thủng ngón tay người, chất độc sẽ phun ra rất nhanh. Người cần phối hợp với… nội lực của mình."
Nàng khựng lại một chút: "Đóng băng dòng má
-u đang lưu thông trong bàn tay, ngăn không cho má
-u chảy ngược lại, tránh bị trúng độc lần nữa. Như vậy có được không?"
Suýt nữa thì buột miệng nói ra nội công của hắn.
Lực Âm của Mộ Dung Trần là bí mật, ngay cả nàng cũng chỉ vô tình thấy hắn luyện công nên mới phát hiện ra.
Không ngờ vừa dứt lời, lại không thấy Mộ Dung Trần trả lời.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt hắn đen như mực, sâu thẳm như vực, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Tim nàng chợt thắt lại.
Vô thức né tránh ánh nhìn, thấp giọng hỏi: "Điện hạ?"
Trong mắt Mộ Dung Trần lúc ấy, hiện lên là dáng vẻ cô nương này khi lạnh lùng cười mỉa, một sự quen thuộc đến đáng sợ!
Cứ như nữ nhân ấy đã sống lại vậy!
Trong đôi mắt và dáng vẻ ấy, là sự kiêu ngạo và ngạo nghễ không thể nhầm lẫn…
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ảo ảnh ấy liền tan biến.
Mộ Dung Trần thầm cười khổ, đúng là hắn điên thật rồi.
Hắn bật cười khẽ, cong môi nói: "Vậy thì… ngươi giải độc đi."
Vừa dứt lời, đầu ngón tay liền nhói lên một trận đau đớn dữ dội hơn dự đoán, cơn đau lan nhanh từ đầu ngón tay đến cánh tay, trong nháy mắt nửa người đã tê rần!
Hắn hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy vui vẻ, đúng là loại độc do nữ nhân kia điều chế, dù có được giải đi chăng nữa, cũng khiến người ta đau đớn đến mức không chịu nổi.
"Điện hạ, vận nội lực đi."
Giọng Hoa Mộ Thanh vang lên, mềm mại uyển chuyển, ẩn ẩn mang theo một tia quyến luyến như có như không.
Mộ Dung Trần liếc nàng một cái, lặng lẽ vận nội lực.
Ngay lập tức, nửa người đang tê dại vì đau liền hiện lên một tầng sương lạnh mỏng như băng tuyết.
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên, Thiên Âm Chi Lực của Mộ Dung Trần lại càng tinh thuần hơn trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!