Từ cửa sổ, Hoa Mộ Thanh nhìn thấy mấy kẻ kia bị ném ra ngoài, ngã lăn lóc, mặt mày xám xịt, bị đám đông chỉ trỏ chê cười, cũng không dám lớn tiếng chửi bới gì nữa, chỉ có thể cụp đuôi, lén lút bỏ chạy.
Trong lòng nàng thấy kỳ lạ, lại quay sang nhìn nam tử vẫn chưa rời đi bên cạnh bàn kia, người này, e là thân phận không hề tầm thường!
Chẳng qua nàng không hiểu, vì sao hắn lại ra tay giúp đỡ mình? Rõ ràng vừa rồi lúc tình hình căng thẳng nhất, những người xung quanh chẳng phải đều chỉ đứng xem náo nhiệt hay sao?
Khi ánh mắt nàng nhìn sang, Chu Hàm cũng đang nhìn nàng.
Ban đầu chỉ là vô thức liếc nhìn nhưng khi đã trông thấy nàng, đôi chân hắn bỗng như không thể nào nhấc lên nổi nữa.
Hắn vốn tự nhận bản thân đã gặp qua không ít mỹ nhân nhưng người như Hoa Mộ Thanh, dịu dàng mà quyến rũ, thanh lệ mà lại lạnh lùng, thật sự là xưa nay chưa từng thấy.
Nàng như loài đằng tiêu trên đỉnh núi cao, như tuyết trắng của Thiên Sơn, như giọt sương mai ngày xuân, như đóa hoa âm thầm nở trong đêm hạ.
Tất cả vẻ đẹp động lòng người ấy, đều toát ra từ từng nét mi, ánh mắt, khóe môi, quyến rũ lòng người đến mê mẩn.
Quốc sắc thiên hương? Không! Là tuyệt sắc nhân gian!
Chu Hàm vốn không phải hạng người tham sắc đẹp nhưng khi đối diện với Hoa Mộ Thanh, hắn đành phải thừa nhận, hắn thật sự bị sắc đẹp mê hoặc rồi!
Chẳng trách mấy tên như Kim Mậu, bình thường cũng chỉ dám làm vài chuyện lặt vặt hôm nay lại dám mất kiểm soát đến vậy.
Gặp mỹ nhân thế này, có mấy ai mà giữ được tỉnh táo?
May mà hắn vẫn còn lý trí, cư
-ỡng chế trấn định lại rung động trong lòng, mỉm cười ôm quyền chào: "Tại hạ Chu Hàm."
Hoa Mộ Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ: "Tiểu nữ Hoa Mộ Thanh, đa tạ công tử vừa rồi đã ra tay tương trợ."
Chu Hàm mỉm cười. Dáng vẻ ôn hòa lễ độ hiện giờ của nàng, hoàn toàn khác với hình ảnh sắc sảo gay gắt khi nãy khiến mấy tên kia giận đến tái mặt.
Hắn chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Không biết… tiểu thư có ngại cho tại hạ ngồi cùng một bàn?"
Hoa Mộ Thanh thoáng ngạc nhiên, đang định từ chối thì từ trên lầu Tống Huệ đang bước xuống, vừa thấy Chu Hàm đang đứng cạnh Hoa Mộ Thanh thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nàng vội vàng nói: "Chu công tử? Sao lại ở đây... Xin mời cùng ngồi. Nghe nói Chu công tử rất am hiểu thưởng trà, hôm nay ta còn mang theo một ấm "Vụ Lý Thanh" đặc biệt, vừa hay muốn mời công tử nếm thử vài phần."
Tại Thiên Hương Lâu, khách có thể mang theo trà của mình để pha chế.
Chu Hàm liếc nhìn Tống Huệ, nàng ta lại không nhắc đến chuyện bị hắn từ chối lời mời lúc nãy, xem ra là người có đầu óc.
Hoa Mộ Thanh khẽ liếc một lượt hai người bọn họ, trong lòng đã lờ mờ hiểu ra đôi phần.
Nàng bèn quay sang nói với tiểu nha hoàn đứng sau lưng: "Đi, đưa hai vị tiểu công tử quay lại đây đi. Ngoài trời nóng nực, để chúng chạy nhảy mãi sẽ đổ đầy mồ hôi."
Chu Hàm nghe vậy, liền mỉm cười ngồi xuống, nhìn về phía Hoa Mộ Thanh: "Nghe nói bên cạnh biểu tiểu thư có một vị tiểu công tử?"
Hoa Mộ Thanh gật đầu: "Đúng vậy. Là nhi tử của vị hôn phu tiểu nữ. Không có ai chăm nom, nên tiểu nữ đưa về bên người, coi như con ruột mà nuôi dưỡng."
Gương mặt Tống Huệ thoáng cứng đờ.
Ánh mắt Chu Hàm nhìn Hoa Mộ Thanh lúc này lại mang thêm vài phần ý vị sâu xa: "Biểu tiểu thư... thật không giống như lời đồn."
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, nâng tách trà nhấp một ngụm, không đáp.
Tống Huệ liền vội lên tiếng: "Nhị công tử ngàn vạn lần đừng tin mấy lời đồn thổi bên ngoài! Biểu tỷ của ta là người tốt nhất trên đời! Cái chuyện ở tiệc Hoa Sen hôm ấy, thật ra là..."
Nàng liền kể lại tóm tắt tình hình hôm đó ở tiệc ban đầu mùa hạ, giải thích rõ là Hoa Mộ Thanh chỉ vì muốn bảo vệ Thịnh Nhi nên mới lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!