Mấy người kia đều sững sờ.
Bên cạnh, những người đứng xem lạnh nhạt thì bật cười khe khẽ.
Có người không ngại chuyện lớn, cất tiếng trêu chọc: "Vị Triệu công tử kia chẳng phải đã thi tú tài bảy tám năm rồi sao? Tính ra cũng coi như có chút danh phận, không biết vị biểu tiểu thư đây có để mắt tới không?"
Chu Hàm liếc nhìn người vừa nói, thấy cũng khá quen mặt.
Lúc này, bên kia lại vang lên tiếng cười dịu dàng mang theo ý giễu cợt của một nữ tử: "Ồ? Thì ra các vị đều chưa có công danh, chỉ dựa vào thế lực trong nhà mà ở ngay dưới chân thiên tử lại dám lộng quyền ức hi
-ếp người khác như thế. Không biết mấy vị công tử muốn tiểu nữ để mắt tới điều gì? Là học vấn rỗng tuếch trong đầu? Hay là tài năng xử thế hơn người?
Hay là… khuôn mặt thực sự khó mà đặt lên bàn tiệc sang trọng của các vị?"
Lời nói duyên dáng mà sắc sảo, không nể nang gì khiến mấy người Kim Mậu mặt đỏ gay.
Còn chưa kịp nổi giận, bên trong cô nương kia lại cười khẽ bổ sung thêm một câu: "Hay là… mấy vị công tử chỉ là loại cáo mượn oai hùm, bộ dạng hư trương thanh thế đáng được người đời kính trọng lắm sao?"
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười vang dội vang lên khắp xung quanh, không ít người tỏ vẻ tán thưởng.
Ngay cả Chu Hàm cũng không nhịn được cong khóe môi, ánh mắt nhìn vị biểu tiểu thư nọ dường như đã có phần thay đổi.
Lúc này, đám Kim Mậu đã bị làm cho tức đến nỗi giận tím mặt.
Tôn Hoa Nghiệp là người nóng tính nhất, đập mạnh tay lên bàn, quát lớn: "Đừng có không biết điều! Chỉ là một nha đầu nhà quê chạy tới nhờ vả, bọn gia gia chúng ta chịu để mắt tới ngươi là đã ban cho ngươi thể diện rồi!"
Hoa Mộ Thanh vẫn mỉm cười, thái độ điềm tĩnh đáp lại không hề nao núng: "Thể diện đó, tiểu nữ thật sự không dám nhận. Xin các vị công tử tự mình thu lại cho."
"Ngươi!"
Triệu Đông Lâm vốn tự cho mình là người nho nhã, nay bị một nữ tử liên tiếp châm chọc đã tức giận đến mức không thể kiềm chế. Hắn chỉ tay về phía nàng, lớn giọng mắng: "Đường đường là một nữ nhân, không những lẳng lơ khoe sắc, còn giảo hoạt chua ngoa! Chưa xuất giá mà đã suốt ngày dẫn theo con riêng của vị hôn phu, thật đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực!"
Vừa nghe hắn dám nhắc tới Thịnh Nhi, vẻ mặt dịu dàng như hoa của Hoa Mộ Thanh lập tức trầm xuống.
Nàng lạnh lùng ngước mắt, nhìn thẳng vào Triệu Đông Lâm, cười nhạt: "Vô liêm sỉ? Vị công tử đây chẳng lẽ cho rằng mình đọc sách hai năm là đã trở thành người chính trực thanh liêm rồi sao?"
Thấy Triệu Đông Lâm định mở miệng, nàng cong môi cười mỉa: "Nếu thật sự là người biết tự soi xét bản thân, lẽ ra nên ở nhà mà nỗ lực học hành. Sao lại tùy tiện ức hi
-ếp một tiểu nữ không quyền không thế như ta? Theo ta thấy, công tử đây rõ ràng là lòng tham sắc đẹp, mượn thế hi
-ếp người thì đúng hơn!"
Triệu Đông Lâm trước nay chưa từng bị người khác phản bác thẳng thừng như vậy, lập tức giận đến mức thở hồng hộc, hận không thể dùng ánh mắt gi
-ết ch
-ết Hoa Mộ Thanh.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ nhìn hắn đầy vẻ châm biếm và mỉa mai, tiếp tục cất giọng: "Nếu thật sự đọc sách đến nơi đến chốn, hẳn cũng phải hiểu được rằng bậc thanh lưu thì phẩm cách phải vô song! Dù không thể dùng sức mạnh hộ quốc, thì một cái miệng, một cây bút cũng có thể định thiên hạ, an tứ phương! Bậc đọc sách thực sự ôm lòng vì giang sơn xã tắc, sao có thể hèn mọn như ngươi, suốt ngày chỉ biết nhục mạ nữ nhân yếu thế chẳng màng đến đại sự quốc gia thiên hạ?"
"Hay lắm!"
Đám người vây xem như được thưởng thức một màn tranh luận sắc bén đến sảng khoái lòng người!
Đặc biệt là mấy vị văn sĩ, không tự chủ mà ưỡn ngự
-c lên đầy tự hào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!