Hoa Mộ Thanh thầm tính toán trong lòng, Tống Huệ nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Biểu tỷ, vừa rồi… sao tỷ lại cố ý khiến tên Từ Ngọc đó hành xử như vậy với mình…"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, cầm chiếc quạt xương xanh nhẹ gõ hai cái lên tay, rồi nói: "Từ Ngọc đã là huynh muội cùng mẫu thân với Từ Lạc, vậy mà đối với chuyện của ta lại nắm rõ tường tận, ngay cả việc xảy ra trong yến hội Sơ Hà hôm ấy cũng biết rất nhiều. Nhưng hôm đó hắn có đến Thượng thư phủ đâu, làm sao lại hay biết được?"
Tống Huệ sững người. Nàng không ngu ngốc, lập tức hiểu ra: "Là Từ Lạc!"
Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu: "Muội còn nhớ Từ Ngọc đã nói gì về ta không?"
Tống Huệ hồi tưởng lại, lông mày dần nhíu chặt, một lúc sau mới sa sầm mặt nói: "Chắc chắn là ả ta ở trong nhà đã dùng lời lẽ hạ tiện để bôi nhọ biểu tỷ! Cái tên Từ Lạc này, thật sự…!"
Hoa Mộ Thanh mỉm cười lắc đầu: "Chỉ sợ không chỉ có mình ả. Hôm đó nhiều người có mặt như thế, ta mới đến Long Đô đã thu hút ánh nhìn, chẳng biết đã chọc giận bao nhiêu tiểu thư nhà quyền quý. Huống hồ, danh tiếng của ta vốn dĩ đã bị đàm tiếu, chỉ e còn có thêm nhiều lời khó nghe hơn nữa được truyền ra ngoài."Sắc mặt Tống Huệ càng thêm giận dữ: "Cái đồ lòng dạ đen tối như Hà Lâm! Nếu không phải ả ép biểu tỷ, sao lại thành ra như vậy!"
Nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn mỉm cười, nhìn ra ngoài qua khe rèm xe ngựa: "Ta không bận tâm người khác nói gì về mình. Nhưng ta cũng không cho phép ai được tùy tiện sỉ nhục ta, bởi vậy mới cố ý để Từ Ngọc ra tay trước."
Tống Huệ lúc này mới bừng tỉnh: "Sau đó biểu tỷ mới ra tay trấn áp. Nếu không có phụ thân muội xuất hiện bất ngờ, Từ Ngọc đã ngã một cú đau điếng ngay trước mặt biểu tỷ rồi! Chuyện này mà làm to, Từ gia ắt sẽ biết, lời đồn sẽ lan khắp Long Đô. Lúc đó, người khác sẽ chỉ khen biểu tỷ là người kiên cường, không bị quyền quý khuất phục, là nữ tử đáng trọng!"
Hoa Mộ Thanh cười nhẹ, thật ra trong lòng nàng nghĩ nhiều hơn về việc không muốn để Thịnh Nhi nhìn thấy cảnh mình bị xúc phạm nhục nhã.
Còn lời Tống Huệ nói, tuy có lý nhưng nàng vốn không quá bận tâm đến đ
-ánh giá của thiên hạ.
Ngoài ra, nàng còn một nguyên nhân nữa, chính là cái người tên Từ Phi kia.
Lần đầu gặp hôm qua, người ấy trông hiền lành dè dặt, da mặt mỏng lại có vẻ yếu thế, thế mà lại dám mời gọi Mộ Dung Trần ngay giữa phố.
Chỉ sợ trong số các tiểu thư quyền quý khắp Long Đô, cũng khó tìm ra người thứ hai dám làm như thế.
Nàng mơ hồ cảm thấy, người nữ nhân ấy chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
Chuyện của Từ Ngọc là đúng lúc tình cờ đụng phải, Hoa Mộ Thanh vừa hay trút được giận, lại cũng muốn nhân cơ hội xem thử Từ Phi sau khi chuyện này bị làm lớn thì sẽ có phản ứng ra sao.
Ban đầu nàng vốn định đ
-ánh gãy tay Từ Lạc, để quan phủ đến can thiệp khiến cả Từ gia phải biết chuyện nhưng không ngờ giữa chừng lại có Tống Vũ Đồng xuất hiện, trực tiếp dẫn người đi.
Ngẫm lại thì, hiệu quả ấy còn tốt hơn cả việc nàng tự mình ra tay.
Tống Vũ Đồng là Đề Đốc Cửu Môn, quan chức cấp cao trấn giữ an ninh kinh thành, mà chủ gia nhà Từ gia chẳng qua cũng chỉ là một chức Bố Chính Sứ Tư tòng nhị phẩm, thấp hơn hẳn một bậc.
Nhi tử nhà mình lại dám công khai trêu chọc biểu chất nữ của Đề Đốc Cửu Môn? Chẳng khác nào tìm đường ch
-ết! Mặt mũi cũng mất sạch!
Đến lúc đó, Từ Ngọc chắc chắn sẽ bị nghiêm trị!
Dựa vào tính cách của Từ Lạc và Từ Ngọc, Hoa Mộ Thanh có thể đoán ra mẫu thân đứng sau Từ gia chắc chắn không phải hạng đơn giản.
Mà Từ Phi, là đích nữ do chính thất vợ cả quá cố sinh ra, lại có thể sống yên ổn lớn lên trong ánh mắt người nữ nhân đó, Hoa Mộ Thanh không tin nàng ta hoàn toàn ngây thơ.
Vậy nên, nàng cần xá
-c định xem người này có đáng để mình phải cảnh giác hay không.
Một Hà Lâm rồi lại một Từ Phi.
Hoa Mộ Thanh thầm bật cười.
Mộ Dung Trần, rốt cuộc chàng còn muốn rước về cho ta bao nhiêu chuyện rắc rối lặt vặt thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!