Khí thế này, hắn chỉ từng thấy ở Đế Cực trong cung và vài vị quyền quý tối cao!
Một nữ nhân nhẹ dạ ham phú quý, chỉ biết nịnh bợ quyền thế như vậy, sao có thể toát ra uy thế kinh người đến vậy!!!
Hắn trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ thái dương.
Đột nhiên, bắp chân hắn đau nhói.
Một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: "Cho ngươi bắ
-t nạ
-t mẫu thân ta! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!"
Từ Ngọc còn chưa kịp phản ứng, chân còn lại cũng trúng hai cú đá.
Tống Huệ nhìn sang, thì thấy Tống Minh và Thịnh Nhi, hai đứa một bên, đang ra sức đá vào người Từ Ngọc, vừa đ
-ánh vừa giận dữ mắng mỏ!
Không khỏi bật cười, ôi chao! Minh Nhi biết đ
-ánh người rồi kìa!
Nhưng Từ Ngọc thì giận điên lên. Vừa bị Hoa Mộ Thanh dọa cho mất mặt, giờ lại bị hai đứa con nít đ
-ánh tơi bời, cơn giận trào lên ngùn ngụt.
Hắn hét toáng: "Thật là loạn rồi! Người đâu, đ
-ánh ch
-ết hai con súc sinh này cho ta!"
Vừa nói, hắn còn vung tay định đẩy Thịnh Nhi nhỏ bé ra xa.
Nhưng chưa kịp chạm vào, thì một tiếng "rắc" vang lên, tiếng xương gãy rõ mồn một vang lên từ vai hắn.
Hoa Mộ Thanh đã dùng chiếc quạt xương xanh trong tay, giáng mạnh một đòn vào vai Từ Ngọc.
Cơn đau nhức xé rách toàn thân khiến sắc mặt Từ Ngọc tái mét, hắn lảo đảo lùi lại, la hét như phát điên: "Aaaa đau ch
-ết ta rồi! Gi
-ết chúng nó! Gi
-ết hết chúng nó cho ta!"
Triệu Hồng cũng bị dọa đến sợ run, vội vàng chạy tới đỡ Từ Ngọc, lại lỡ tay chạm vào vết thương khiến Từ Ngọc rú lên một tiếng nữa, xô mạnh Triệu Hồng ra mắng lớn: "Đồ chó m-ù! Tránh ra! Aaaa!"
Đám gia đinh nhìn nhau, rồi cùng xông lên định bắt lấy Hoa Mộ Thanh.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một tiếng quát như sấm n-ổ: "Dừng hết lại cho ta!"
Tiếng quát ấy như sét đ
-ánh ngang tai, chấn động đến nỗi cả căn nhà rung lên mấy lượt.
Tống Huệ mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Phụ thân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!