Mộ Dung Trần lại bật cười lần nữa, nhướng mày nhìn nàng: "Hoa Nhị tiểu thư thật vô lý, rõ ràng ngươi là người chiếm tiện nghi của bản vương, sao giờ lại quay sang cắ
-n ngược ta chứ?"
"Ngài nói bậy! Rõ ràng là ngài…"
Mộ Dung Trần cong môi cười: "Bản vương thì sao?"
Vừa nói, hắn còn cố ý đưa đầu lưỡi đỏ au l**m nhẹ chiếc răng nanh sắc bén bên miệng.
Tim Hoa Mộ Thanh thoáng loạn nhịp, vội vàng né tránh ánh mắt hắn.
Nhưng ngay sau đó nàng lại nhận ra, chỉ một động tác nhỏ ấy thôi mà đã khiến mình bối rối rồi sao?
Càng nghĩ càng tức, càng giận bản thân.
Nàng cắn môi, tự dưng hờn dỗi!
Ngay cả phản ứng ấy… cũng giống hệt người đó!
Tại sao… lại không phải là người đó chứ?
Ánh mắt Mộ Dung Trần tối lại, hắn dùng mũi chân khẽ chạm vào nàng: "Giận rồi à?"
Hoa Mộ Thanh lờ đi, không trả lời.
Mộ Dung Trần cười nhẹ: "Không muốn gặp Đại Hoàng Tử nữa sao?"
Nàng cứng người lại. Một lúc lâu sau, mắt đỏ hoe vì tức giận trừng mắt nhìn hắn!
Mộ Dung Trần càng cười rạng rỡ hơn.
Rồi… ngay lập tức bị đấm vào ngự
-c một cái.
Hắn hơi kinh ngạc, nha đầu này, lại dám đ
-ánh hắn!
Dù chỉ là một nắm tay nhỏ mềm như mèo cào, nhưng mà…nàng lại dám ra tay với hắn thật!
Hắn lập tức ngồi dậy, nắm lấy cổ tay nàng, cười gằn: "Tiểu nha đầu, ngươi chán sống rồi à?"
Hoa Mộ Thanh trừng mắt đáp trả: "Ai bảo ngài bắt nạt ta!"
Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm vào mắt nàng, một lúc sau lại bật cười: "Là do ta quá nuông chiều ngươi sao? Nếu ngươi dám đối xử với bậc Quý Nhân như vậy, e là còn chưa tới hoàng hôn hôm nay, ngươi đã không còn sống nổi rồi."
Hoa Mộ Thanh giãy giụa, rút tay về, lạnh giọng: "Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở! Bậc Quý Nhân sẽ không như ngài, lấy việc sỉ nhục Mộ Thanh làm thú vui."
Mộ Dung Trần nhìn nàng, cười nhạt như làn gió lạnh: "Đúng, bọn họ sẽ không "sỉ nhục" ngươi như ta. Nhưng họ sẽ không xem ngươi là con người, muốn chà đạp dưới chân thế nào cũng được."
Hoa Mộ Thanh khựng lại.
Vẻ bướng bỉnh vừa rồi, lập tức rút lại gần hết.
Một lúc sau, nàng cúi đầu: "Là Mộ Thanh vô lễ hấp tấp, không biết chừng mực. Đa tạ điện hạ đã chỉ dạy."
Mộ Dung Trần nhìn nàng, khẽ cong môi. Quả là một cô nương thông minh, sâu sắc hơn nữ nhân ngu ngốc kia rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!