Hoa Mộ Thanh mỉm cười: "Vâng, nhưng cùng lắm là nửa năm nữa thôi, phu nhân sẽ không còn gặp cảnh ngượng ngùng như vậy nữa đâu."
Lúc này, Bàng phu nhân lại vô cùng tin tưởng vào Hoa Mộ Thanh.
Bà gật đầu, kéo nàng trở lại chỗ uống trà ban nãy, rồi sai người mang giấy bút đến.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn theo, liền thấy Hoa Mộ Thanh viết ra một đơn thuốc!
Hơn nữa, chữ viết trên tờ đơn ấy lại thanh tú, vuông vắn, cực kỳ đẹp mắt!
Trưởng Công Chúa vô tình liếc qua một cái, trong lòng bỗng thấy nét chữ này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng thấy ở đâu.
Thực ra, Hoa Mộ Thanh làm vậy là có chủ ý.
Nàng vốn biết viết hai kiểu chữ: Một kiểu mạnh mẽ, cứng cáp như rồng bay phượng múa – đó là kiểu nàng dùng để xuất hiện trước người ngoài.
Kiểu còn lại thì mềm mại, thanh thoát như những đóa hoa đua nở, là kiểu nàng thường dùng trong lúc tĩnh tâm riêng tư.
Thái Sư phu nhân nhận được đơn thuốc ấy như thể được bảo vật, không ngớt lời khen ngợi y thuật của Hoa Mộ Thanh cao siêu, còn nói sẽ mời nàng về phủ để xem bệnh cho các tiểu thư trong phủ Thái Sư.
Ngay lập tức, những người trước giờ chỉ đứng bên ngoài quan sát giờ mới chợt nhận ra: Nhị tiểu thư Hoa gia này, quả thực là người hiểu biết y thuật!
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Quốc Công phu nhân và Thái Sư phu nhân, thì e rằng y thuật của nàng còn rất cao minh!
Ngay cả Trưởng Công Chúa cũng gật đầu tán thưởng.
Chỉ trong chốc lát, đã có vô số người đầy nhiệt tình kéo đến bên Hoa Mộ Thanh:
"Hoa Nhị tiểu thư, hay là cũng xem giúp ta một chút? Dạo này ta cứ thấy…"
"Hoa Nhị tiểu thư, không biết nàng có hiểu về việc điều dưỡng cơ thể để dễ thụ thai không?"
"Hoa Nhị tiểu thư, nữ nhi ta gần đây…"
Hoa Mộ Thanh suýt nữa bị những người này làm cho choáng váng.
Còn Trương Nghi đứng phía sau thì đã hoàn toàn nhìn thấy tất cả!
Chỉ trong chớp mắt, Hoa Mộ Thanh lại có thể trở thành người được bao nhiêu vị phu nhân vây quanh, ca ngợi như sao vây quanh trăng sáng thế này sao?
Ở đây, ai mà chẳng là người nhà của các bậc quyền quý, thân phận cao sang?
Hoa Mộ Thanh, chẳng lẽ nàng ta muốn một bước lên mây sao?
Không được!
Không thể để nữ nhân này giẫm lên đầu mình mà đi được!
Nếu thế, chẳng phải mắt Tuyên Vương chỉ còn mỗi nàng ta hay sao?!
Nàng ta sốt ruột đến mức như lửa đốt trong lòng, chỉ hận không thể lập tức quay về, tìm Hoa Nguyệt Vân để bàn bạc thật kỹ, làm thế nào mới có thể khiến Hoa Mộ Thanh thân bại danh liệt, không còn dương dương tự đắc như hiện tại!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác…
Một ám vệ đã đem toàn bộ sự việc xảy ra trong hoa viên báo lại cho Mộ Dung Trần và Đỗ Thiếu Quân, lúc này đang uống rư
-ợu trong sảnh phụ.
Đỗ Thiếu Quân cười lớn: "Tiểu nha đầu này, ngay cả y thuật mà năm xưa Tống Hoàng Hậu mới biết, nàng ta cũng biết! Xem ra đúng là đã được đào tạo như một cái bóng rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!