Chương 40: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?

Hắn mỉm cười, lần nữa bóp nhẹ cằm nàng, giọng khàn khàn đầy ẩn ý chậm rãi hỏi: "Cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai?"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh gần như muốn mắng ra thành tiếng, cái tên đa nghi đến mức không thuốc chữa này!

Nhưng bên ngoài lại làm ra vẻ say lảo đảo, lắc đầu đáp: "Ta là ai à? Ừm… ta là Hoa Mộ Thanh mà! Điện hạ ngài sao lại hỏi một câu ngốc nghếch như vậy chứ?"

Chửi thẳng mặt ngươi đó!

Mộ Dung Trần không những không nổi giận mà còn bật cười, bàn tay đang giữ cằm nàng liền chuyển đến bên tai nhỏ đỏ như mã não của nàng, nhẹ nhàng x** n*n.

"Tiểu yêu tinh, uống chút rư

-ợu mà lá gan cũng lớn lên rồi."

Hoa Mộ Thanh bị hắn chọc ghẹo đến mức toàn thân tê dại, khẽ run rẩy không ngừng, khuôn mặt càng đỏ bừng, đưa tay đ

-ánh nhẹ vào người hắn: "Điện hạ đừng trêu ghẹo ta nữa."

Giọng vừa hờn vừa ngọt, như oán như mừng.

Nếu là người nam nhân khác, chỉ sợ đã chẳng nhịn nổi trước dáng vẻ này rồi.

Mộ Dung Trần khẽ cười, ngón tay lại chọc nhẹ vào má nàng: "Không chỉ lá gan lớn, mà còn lớn đến mức không biết trời cao đất dày, còn dám để người khác nhìn thấy bộ dạng này sao?"

Hoa Mộ Thanh nghe vậy thì như vui mừng ra mặt, hí hửng nói: "Điện hạ thấy Mộ Thanh xinh đẹp sao? Hì hì~ Mộ Thanh không sợ, dù sao… người cũng chẳng phải là nam nhân mà."

Cho ngươi chuốc say ta! Chọc tức ch

-ết ngươi luôn!

Quả nhiên, ngón tay của Mộ Dung Trần hơi khựng lại, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười lạnh lẽo đến rợn người, cúi đầu nhìn Hoa Mộ Thanh, nữ nhân đang ngang nhiên bộc lộ vẻ quyến rũ mê người trước mắt hắn.

Hắn cười, trầm thấp: "Tiểu nha đầu, ngươi quên lời ta dặn rồi sao? Trong hậu cung hoàng cung này, nghệ thuật "hầu hạ người" có không ít là học từ tay các thái giám mà ra đấy."

Tim Hoa Mộ Thanh lập tức lỡ một nhịp.

Nhưng nàng vẫn làm ra vẻ mơ màng say khướt, ngước mắt lên nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: "Điện hạ nói vậy là sao? Lẽ nào… muốn dạy ta đi hầu hạ người khác sao?"

Nói xong, lại lẩm bẩm lắc đầu, vùi người vào ngự

-c hắn: "Không muốn… ta không muốn hầu hạ ai khác… Điện hạ, đừng bắt ta đi hầu hạ người khác…"

Hương thơm thanh mát, ngọt ngào từ thiếu nữ hòa quyện cùng hương rư

-ợu nồng đậm đặc trưng của rư

-ợu nho, nhẹ nhàng lan tỏa từ ngự

-c nàng lên không trung.

Mộ Dung Trần nhìn tiểu cô nương đang say mềm, vô tư lự chẳng chút phòng bị trước mặt mình, ánh mắt hắn thoáng hiện nét cười.

Hắn vươn tay, nhấc nàng lên trước mặt, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: "Không muốn hầu hạ người khác? Vậy là muốn hầu hạ ta chăng?"

Hoa Mộ Thanh ngây người.

Lúc này, men say thật sự bắt đầu bốc lên, cơ thể non nớt này quả thực đã bị chuốc say.

Nàng nhìn khuôn mặt Mộ Dung Trần ngày càng tiến sát lại, trong đầu chỉ có một ý niệm — Không được! Hắn chẳng phải là… thái giám sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!