Đây là lần đầu tiên Hoa Mộ Thanh thấy Hoàng Tử trở nên rụt rè trước mặt Mộ Dung Trần như vậy.
Chuyện này...
Nàng nhìn mà ngây người ra, lại quay sang nhìn Mộ Dung Trần, cảm giác như đang mơ vậy.
Đôi mắt hơi trợn to, dáng vẻ hoảng hốt như mèo con bị giật mình.
Ánh mắt Mộ Dung Trần híp lại, sâu thêm một phần.
Đúng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, cùng giọng nói của nha hoàn tên "Phương Cầm" vừa nãy: "Chính là chỗ này ạ, vừa nãy Khánh vương điện hạ nhất quyết đòi xông vào, nô tỳ có cản cũng không được. Cũng không biết Hoa Nhị tiểu thư đang thay đồ trong kia, nhưng mà..."
Đỗ Thiếu Khánh có chút sững người.
Mộ Dung Trần liếc hắn một cái.
Hắn lập tức ngẩng lên, với gương mặt sưng vù như đầu heo, cực kỳ ngoan ngoãn nói: "Ta biết phải làm gì rồi! Điện hạ cứ yên tâm!"
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, ôm eo Hoa Mộ Thanh, nhẹ nhàng nhún người, lập tức biến mất không tung tích.
"Rầm!"
Cánh cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, một đám người đen nghịt ùa vào phòng.
Đỗ Thiếu Khánh lập tức bật dậy khỏi mặt đất, mồm chửi ầm lên: "Tiện tỳ! Ngươi dám mưu hại bản vương!"
Nói xong liền lao tới, túm lấy tóc của Phương Cầm kéo ra khỏi đám người, ném xuống đất rồi đấm đá túi bụi!
Đám phu nhân và tiểu thư phía sau hoảng hốt la hét, một trận hỗn loạn bùng lên.
Trữ Thu Liên đứng ở cửa, nôn nóng nhìn vào trong phòng, vậy mà lại không có ai?
Bà ta không khỏi kinh ngạc.
Rồi lại nhìn về phía Đỗ Thiếu Khánh đang giận sôi má
-u cùng với vết thương bê bết trên mặt, khẽ cau mày.
Hoa Nguyệt Vân lại càng không hài lòng, bực dọc hỏi: "Mẫu thân, sao tiện nhân Hoa Mộ Thanh lại không có ở đây?"
Kế hoạch hoàn hảo như thế, vậy mà lại để nàng ta thoát thân lần nữa?
Chẳng lẽ nàng ta là yêu quái biến thành thật sao?!
Trữ Thu Liên vội vã giữ lấy cánh tay Hoa Nguyệt Vân, nhỏ giọng quát: "Cẩn thận lời nói!"
Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng đồng thanh: "Cung nghênh Công Chúa điện hạ!"
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Trưởng Công Chúa không biết từ lúc nào đã đứng phía sau họ!
Còn câu nói vừa rồi của Hoa Nguyệt Vân không biết có bị nghe thấy hay không.
Chỉ nghe giọng nàng ta nhàn nhạt vang lên: "Người đâu, đỡ Khánh vương dậy, xem bộ dạng gì kia kìa."
Đỗ Thiếu Quân từ phía sau mỉm cười bước ra, đỡ lấy Đỗ Thiếu Khánh: "Ngũ ca, có phải uống nhiều quá rồi không? Mau theo đệ đi giải rư
-ợu chút đi."
Đỗ Thiếu Khánh nhân cơ hội rời đi, miệng vẫn không ngừng lầm bầm mắng chửi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!