Mộ Dung Trần cầm ly lưu ly nhấp rư
-ợu, liếc mắt liền thấy Hoa Mộ Thanh đi theo một cung nữ rời khỏi. Trữ Thu Liên quay đầu nhìn thoáng qua thị nữ phía sau, người thị nữ ấy lập tức rời đi không một tiếng động.
Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn chén rư
-ợu tinh xảo trong tay, màu rư
-ợu đỏ rực như má
-u phản chiếu dưới ánh sáng, hắn khẽ cong môi cười nhạt.
Hoa Mộ Thanh bước theo cung nữ kia ra khỏi Lâm Thủy Các, dọc đường đi, cung nữ tự xưng tên là Xuân Hà, thái độ thân thiện, ân cần hỏi nàng vì sao không mang theo thị nữ.
Hoa Mộ Thanh chợt nhớ đến Thanh Trúc đã bị náo loạn đến thê thảm ngay từ trước cửa phủ Công Chúa, nàng khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
Ngược lại, Xuân Hà khi nhìn thấy khí chất và Bàng Thái của Hoa Mộ Thanh, trong mắt thoáng hiện ý cười đầy tán thưởng.
Quả thật Nhị tiểu thư của Hoa gia này, đúng là có dáng vẻ và khí chất của tiểu thư danh môn khuê tú.
Không tùy tiện bàn luận đúng sai, cho dù rơi vào tình cảnh khó xử cũng vẫn bình tĩnh ung dung, không vì hoàn cảnh mà thay đổi cảm xúc.
Cả hai đi xuyên qua hoa viên, đến một gian phòng sang trọng, phú quý nằm chếch phía sau.
Cánh cửa vừa mở ra, liền trông thấy bên trong là một hàng dài y phục lộng lẫy, thướt tha.
Xuân Hà mỉm cười nói: "Tiểu thư nếu không mang theo thị nữ, hẳn cũng chưa chuẩn bị sẵn xiêm y để thay. Những bộ y phục ở đây phần lớn là Công Chúa và Quận Chúa từng đặt may nhưng chưa từng mặc qua. Tiểu thư có thể chọn màu sắc mình thích, nô tỳ sẽ giúp người thay đồ."
Hoa Mộ Thanh sớm đã nhận ra khí chất bất phàm của Xuân Hà, thêm vào đó là cách các nội thị và cung nữ khác dọc đường đối với nàng vô cùng kính trọng, đoán được Xuân Hà hẳn là cung nữ có địa vị đặc biệt trong phủ Công Chúa. Vì thế, nàng khẽ cười rồi khéo léo từ chối: "Đa tạ tỷ tỷ đã có lòng, ta tự mình thay là được rồi. Chỉ phiền tỷ đứng đợi ngoài cửa một lát."
Xuân Hà cũng không ép, mỉm cười hành lễ: "Không dám nhận một tiếng "tỷ tỷ" của tiểu thư. Vậy nô tỳ sẽ chờ ngoài cửa, tiểu thư nếu có căn dặn gì thì cứ gọi một tiếng."
Hoa Mộ Thanh gật đầu, đợi Xuân Hà ra ngoài rồi mới khẽ thở phào một hơi.
Nhìn vết rư
-ợu loang lổ trên gấu váy, trong mắt nàng dần hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đây là một ván cược.
Cược vào điều duy nhất, đó là chân tâm của Đỗ Chiêu Nam.
Năm xưa, chuyện giữa vị Trưởng Công Chúa và Phò mã gia, tuy bị nhiều người thầm thì bàn tán sau lưng, nhưng thực sự biết rõ nội tình thì chẳng có mấy ai.
Đỗ Chiêu Nam từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, được yêu chiều hết mực, thế nhưng bà ta lại không hề mang trong mình tính khí hẹp hòi, nhỏ nhen hay thù dai độc đoán.
Ngược lại, nàng vốn là người hòa nhã, hiền hậu, lại vô cùng thuần khiết và lương thiện.
Giữa bà và phò mã từng có lúc tình cảm rạn nứt, thế nhưng sau đó chính bằng tấm lòng chân thành và thuần khiết của mình, bà đã khiến vị trạng nguyên lang, người vì uất ức trước thời cuộc mà sa vào mối quan hệ ngoài luồng quay trở về bên nàng lần nữa.
Nếu không như vậy, thì đã chẳng có sự ra đời muội muội của Đỗ Hàm.
Thậm chí, trạng nguyên lang từng thổ lộ rằng, lúc đầu thích nữ ca kỹ kia cũng chỉ vì nàng ấy thường mặc bộ y sam khói hồng lụa mỏng, giống hệt phong cách của Trưởng Công Chúa.
Trải qua bao sóng gió, tình cảm hai người lại càng thêm sâu đậm.
Từ đó, đôi phu thê từng có một khoảng thời gian vô cùng êm ấm, hòa hợp như tiếng tơ đàn.
Thế nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!