Chương 35: Đợi Lát Nữa Sẽ Rõ

Đỗ Thiếu Quân vốn nổi danh với khí chất thanh nhã, cao quý như trúc ngà trong sương sớm, hiếm khi cất tiếng cười lớn như thế này.

Mà tiếng cười ấy, so với ánh nắng ấm áp của ngày xuân còn rực rỡ chói lóa hơn, khiến lòng người rung động.

Rốt cuộc là ai, là chuyện gì, lại có thể khiến Tuyên Vương vui mừng đến vậy?

Khi ánh mắt Hoa Nguyệt Vân dừng lại trên người Hoa Mộ Thanh, người đang ngồi đối diện Đỗ Thiếu Quân tình ý lưu luyến trong mắt nàng lập tức biến thành oán độc và đố kỵ!

Lại là ả ta!

Con tiện nhân này cứ tưởng mình đẹp lắm sao!

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn xung quanh, khẽ thở dài: "Vương gia, người thật sự cho rằng Mộ Thanh sống yên ổn quá rồi, nên muốn ta ch

-ết luôn trong phủ Trưởng Công Chúa lần này sao?"

Đỗ Thiếu Quân vẫn mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi cũng biết hôm nay e là khó rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa à?"

Ánh mắt hắn còn lướt qua một lượt bộ y phục yểu điệu trên người nàng, chiếc váy lụa mỏng như khói sương phủ quanh thân.

Thật đẹp.

Cô nương vốn đã dịu dàng, nhu mì, nay khoác trên mình bộ váy mỏng manh như sương mù ấy lại càng thêm thanh tao, tĩnh lặng. Như áng mây lấp lánh ánh sáng trời xa, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

"Đừng nói với ta là ngươi không biết kiêng kỵ của bộ váy này."

Đỗ Thiếu Quân bật cười, giọng điệu nói ra lại chẳng hề có chút thương tiếc.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, không ngờ người nhắc nhở nàng lại là Đỗ Thiếu Quân.

Nàng khẽ cười: "Mộ Thanh biết, Hoàng Hậu nương nương từng nói rõ với ta rồi."

"Ồ?"

Đỗ Thiếu Quân tỏ vẻ tò mò: "Vậy sao ngươi còn cố tình mặc ra?"

Vì các người chỉ biết một mà không biết hai!

Hoa Mộ Thanh mỉm cười nhưng không nói rõ, chỉ dịu dàng nói nhỏ: "Vương gia, lát nữa e là phải phối hợp với Mộ Thanh một phen rồi."

Đỗ Thiếu Quân càng thấy hứng thú: "Vậy bản vương phải phối hợp thế nào?"

"Vương gia, đợi lát nữa sẽ rõ."

Hoa Mộ Thanh cười khẽ, còn cố tình giữ lại chút bí ẩn.

Đỗ Thiếu Quân bật cười thành tiếng, khiến những ánh mắt ganh ghét xung quanh như muốn xé nát Hoa Mộ Thanh thành từng mảnh!

Đúng lúc ấy, bên ngoài hoa viên, tiếng trống chiêng vang lên.

"Vương gia, yến tiệc bắt đầu rồi đó!"

Giọng nữ cố tình làm nũng, pha chút ngượng ngùng e lệ vang lên bên cạnh hai người: "Đến trễ rồi, e là sẽ bị Công Chúa trách phạt mất thôi."

Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn lại, đúng là đám người Trương Nghi.

Ánh mắt chạm nhau, Trương Nghi hung hăng trừng Hoa Mộ Thanh một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh cáo và thù địch.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lùi một bước, nhường đường cho Đỗ Thiếu Quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!