Mãi đến tận giữa trưa, nàng mới đỏ mặt thẹn thùng quay trở lại, hai tay cung kính dâng thiệp mời lên cho Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy ánh mắt nàng long lanh như nước, dung nhan rạng rỡ như hoa mới nở, vừa nồng nhiệt vừa quyến rũ.
Cử chỉ lại mang theo một nét phong tình vô ý, quyến rũ hơn hẳn sự cố tình khi xưa thì liền biết rằng... chuyện đã thành.
Chỉ khẽ cười, không vạch trần, thu thiệp mời lại rồi để nàng lui ra.
Phúc Tử bưng trà đến, nét mặt đầy nghi hoặc: "Tiểu thư, tại sao thiệp mời này, để Thanh Trúc đi lấy lại dễ dàng đến thế?"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu, nhìn mưa ngoài cửa sổ dần ngớt: "Không phải vì nàng ta đi lấy, mà là vì lúc này đi lấy, mới lấy được dễ dàng như thế."
Từ hôm qua, sau bữa sáng chuẩn bị cho Lão phu nhân, đã gợi lên trong lòng Hoa Phong những ký ức xưa cũ.
Rồi sáng nay, nàng lại bày ra âm mưu hiểm độc của Hoa Nguyệt Vân trước mặt ông, khiến ông sinh nghi và chán ghét Đại phu nhân cùng Hoa Nguyệt Vân.
Sau đó lại dẫn ông tới sân này, cho ông nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong vườn, càng khiến những ký ức đẹp mà ông từng tô vẽ lại trỗi dậy.
So sánh với đủ thứ trò hư hỏng của Hoa Nguyệt Vân trước đây, càng khiến ông thêm thương xót và không nỡ với Hoa Mộ Thanh.
Cuối cùng, đưa Thanh Trúc ra gặp ông.
Hoa Phong ắt sẽ càng cảm thấy đứa nữ nhi này giống hệt mẫu thân năm xưa, ngoan ngoãn, dịu dàng, biết điều nhất mực.
Vậy nên, thiệp mời này, ông tất nhiên sẽ chủ động đưa đến tay nàng.
Dựa vào sự ngang ngược của Hoa Nguyệt Vân để làm nổi bật sự dịu dàng, nhún nhường của nàng.
Chiêu này, trước kia Hoa Tưởng Dung chẳng biết đã dùng bao nhiêu lần với nàng rồi.
Không ngờ, hiệu quả lại tốt đến thế.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhẹ nhàng vén nắp trà, nhấp một ngụm.
Phúc Tử bên cạnh chỉ cảm thấy vị tiểu thư trước mặt hoàn toàn không giống như lời đồn yếu đuối bất tài chút nào!
Ngược lại, trong cử chỉ khí chất ấy, lại toát ra một cảm giác khiến người khác không thể diễn tả rõ ràng, vừa áp đảo, vừa lạnh lẽo đến rùng mình.
Đó chính là sự tôn quý vô thượng.
__
Ngày tổ chức yến tiệc tại phủ Trưởng Công Chúa.
Hoa Mộ Thanh vừa bước tới hoa sảnh phía trước, liền thấy Hoa Nguyệt Vân vận y phục lộng lẫy chói mắt, đang tươi cười đứng trước mặt Hoa Phong, trò chuyện rôm rả.
Tối qua nàng đã nghe tin: Hoa Nguyệt Vân chỉ cần khóc một trận trước mặt Hoa Phong, liền khiến ông mềm lòng mà tha thứ chuyện trước kia từng lập mưu ám hại nàng.
Thậm chí còn hứa sẽ dẫn nàng ta đi dự yến tiệc tại phủ Trưởng Công Chúa.
Giờ phút này, nàng ta khoác lên mình tấm áo gấm thêu chỉ vàng, làm nổi bật vòng eo mảnh mai uyển chuyển. Mặc váy "Lưu Tiên" màu tím sẫm chuyển sắc, khoác thêm lớp voan xám nhẹ phủ ngoài, búi tóc "Phi Thiên" trên đầu cài nghiêng một chiếc trâm vàng khảm ngọc, đầu trâm là chim bói cá quấn vàng ngậm ngọc trai.
Thật đúng là quý phái sang trọng, vẻ lộng lẫy tỏa sáng khiến người ta không thể rời mắt.
Vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh bước vào, nụ cười trên môi Hoa Nguyệt Vân khựng lại một chút, ánh mắt thoáng lướt qua một tia ganh ghét oán hận, nhưng rất nhanh đã lại mỉm cười nói: "Nhị tỷ tới rồi, hôm nay thật xinh đẹp. Bộ váy lụa khói hồng này khiến tỷ như tiên nữ giữa tầng mây vậy, đẹp vô cùng."
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, đã qua vài lần bị bẫy, giờ cũng xem như đã rút ra được chút kinh nghiệm.
Chỉ tiếc là... e rằng hôm nay nàng ta vẫn đang cố tình diễn trò cho Hoa Phong xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!