Chương 30: Một Chiếc Mũ Xanh To Tướng

Tuy ban đầu chỉ là chơi bời qua đường, sau đó Hoa Phong cũng chẳng buồn để ý đến nữa. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, khi nhìn thấy nữ nhân từng lên giường với mình, lại dám "đội mũ xanh" cho mình, bất kể là tự nguyện hay bị ép buộc mà còn bày ra dáng vẻ thảm hại như vậy trước mặt bao nhiêu người...

Một kẻ ích kỷ, tự cao tự đại như Hoa Phong, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?

Hà Tư, kẻ không thể phát ra tiếng, rất nhanh đã bị người ta lôi đi.

Tử Lan thấy tình hình không ổn, lập tức không màng đến tấm thân lõa lồ, bật dậy gào khóc: "Lão gia! Không phải thế đâu! Nô tỳ là bị ép mà! Lão gia, là Tứ tiểu thư bảo nô tỳ làm như vậy, là nàng ấy sai nô tỳ dụ Nhị tiểu thư ra ngoài sân, rồi nói…"

"Ngậm má

-u phun người!"

Đại phu nhân giận dữ quát lớn: "Đến nước này rồi mà còn dám ngậm má

-u vu oan! Người đâu! Kéo ra ngoài, đ

-ánh ch

-ết ngay tại chỗ!"

Tức thì, người hầu bên cạnh đại phu nhân bước lên, lấy khăn bịt miệng Tử Lan, rồi lôi đi thẳng tay.

Tiếng mưa rào rào như trút nước, nhưng vẫn không át được tiếng gào thét giãy giụa, uất hận tuyệt vọng của Tử Lan vang vọng khắp sân.

Hoa Phong tức giận đến phát run, ánh mắt đầy sát khí trừng sang Hoa Nguyệt Vân.

Hoa Nguyệt Vân rụt người lại, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn chưa đến mức ngu ngốc hoàn toàn, liền làm ra vẻ oan ức nói: "Không phải con… con thậm chí còn chẳng quen biết nàng ta… Mẫu thân, lạnh quá…"

Hoa Phong thoáng chốc lại nhớ đến chuyện trước kia, giữa trời đông giá rét, chính đứa nữ nhi này từng liều mình cứu ông một mạng.

Cơn giận cũng vì thế mà vơi đi đôi chút.

Ngay lúc đó, Sở Hồng lại thản nhiên buông một câu cười cợt: "Tứ tiểu thư đã yếu thế này, tốt nhất nên ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, đừng đi lại lung tung, nhất là ngày mưa trơn trượt như hôm nay, lại còn mò đến nơi vắng vẻ thế này nữa."

Lời nói như châm dầu vào lửa.

Ánh mắt Hoa Phong lập tức tràn đầy bực tức: "Nha đầu ch

-ết tiệt này còn đang bị phạt cấm túc, sao còn dám tự tiện chạy lung tung! Mau quay về phòng đóng cửa suy ngẫm!"

Xong việc rồi.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, cụp mắt nhìn chiếc khăn tay trong tay, khóe môi nàng nhẹ nhàng nhếch lên đầy ý vị.

Trong lòng Đại phu nhân đầy căm giận, liếc nhìn Hoa Phong, vừa định mở miệng thì đã bị Hoa Mộ Thanh dịu dàng, ngoan ngoãn lên tiếng cắ

-t lời: "Phụ thân, trời mưa to chưa biết khi nào tạnh, chi bằng người đến viện của nữ nhi nghỉ chân một lát? Vừa hay con mới hái được ít cánh hoa, đang định làm vài món điểm tâm, phụ thân nếm thử một chút nhé?"

Mỹ nữ và mỹ vị, chính là hai sở thích lớn nhất của Hoa Phong.

Lại nhớ đến hôm qua ở chỗ lão phu nhân, Hoa Mộ Thanh từng trổ tài khiến ông hài lòng, liền không do dự gật đầu đồng ý, nhấc chân đi thẳng về phía Thấu Tương Viện.

Phía sau, Trữ Thu Liên đứng ngây người giữa cơn mưa.

Sở Hồng đắc ý quay đầu lại, mỉm cười với bà ta, rồi uốn éo bước theo sau.

Hoa Nguyệt Vân run rẩy đi tới gần: "Mẫu thân…"

"Bốp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!