Chương 3: Trùng Sinh Thành Ác Quỷ

Tống Vân Lan hận không thể một chưởng đ

-ánh ch

-ết ả tiện nhân kia.

Nàng liền ôm đứa trẻ bằng một tay, lao thẳng về phía phát ra giọng nói kia!

"A a! Bệ hạ, cứu mạng!"

Hoa Tưởng Dung đã chuẩn bị từ trước, cố ý hét to đầy kinh hoàng, sau đó thuận thế ngồi thụp xuống, né tránh đòn đ

-ánh từ Tống Vân Lan, đồng thời giả vờ như bị hoảng sợ đến mức gần ngất xỉu.

Đỗ Thiếu Lăng lập tức quay lại, và nhìn thấy Tống Vân Lan lúc này xấu xí như quỷ mị, đang toan mưu hại người nữ nhân mà hắn yêu thương!

Một tia lưu luyến cuối cùng còn sót lại trong lòng hắn, cuối cùng vẫn bị cơn phẫn nộ dâng trào nuốt chửng.

"Người đâu! Gi

-ết ch

-ết tiện phụ này cho ta!"

Tiếng quát vừa dứt, đám thị vệ lập tức xông lên.

Hoa Tưởng Dung vẫn ngồi thụp dưới đất, khẽ nở nụ cười mãn nguyện vì tâm nguyện đã thành.

Tống Vân Lan nghe rõ âm thanh lanh lảnh khi những thanh đao được rút khỏi vỏ, âm thanh ấy, nàng chẳng biết đã nghe bao nhiêu lần trong những năm tháng chinh chiến, mở mang bờ cõi cho Đỗ Thiếu Lăng lên ngôi hoàng đế.

Nàng mũi chân điểm nhẹ, thoắt người lùi về sau, né tránh những nhát ché

-m loạn xạ kia.

Đồng thời, nàng ngửa cổ cười lớn.

Nực cười! Nực cười thay! Đến cuối cùng, nàng lại vẫn tin tưởng vào tên nam nhân tuyệt tình ấy!

Tống gia bốn trăm mười hai mạng người kia!

Còn bao nhiêu sinh mệnh đã ch

-ết thảm trên chiến trường, trong những vụ ám sát nữa chứ!

Nàng vừa cười lớn, vừa siết chặt đứa trẻ trong lòng, vừa ngược gió lùi lại vừa khẽ cười thì thầm:

"Thịnh Nhi, chúng ta đi tìm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của con nhé!"

Đứa trẻ trong lòng nàng lặng lẽ nhìn, cảm thấy quanh người nàng bỗng toát lên một vầng sáng rực rỡ và lộng lẫy, rõ ràng đang đối mặt với cái ch

-ết, ấy vậy mà vẫn toát lên khí thế mạnh mẽ, ngạo nghễ, khiến người khác phải cúi đầu!

"Đỗ Thiếu Lăng! Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến giang sơn đổi chủ, ngươi chịu vạn đao lăng trì!"

Khi Đỗ Thiếu Lăng đuổi đến bức tường cao của cung viên, hắn chỉ kịp nghe được câu nguyền rủa thê lương như vọng lên từ tận địa ngục ấy…

Phượng Loan Cung được xây trên vị trí cao nhất trong hoàng thành, bởi vì Tống Vân Lan luôn thích cái cảm giác đứng trên cao, nhìn xuống vạn vật.

Thế nhưng giờ đây, sở thích ấy lại trở thành nơi chôn thân của nàng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!