Sở Hồng lén liếc nhìn nàng ta một cái, khẽ bật cười: "Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào lời nói suông của một tên nô tài mà kết luận mọi chuyện được! Lão gia, dù sao Nhị tiểu thư cũng là nữ nhi của ngài, ta tin nàng sẽ không đến mức không biết giữ mình như vậy."
Sắc mặt Hoa Phong lúc này mới dịu đi đôi chút.
Ông khẽ gật đầu, vừa định lên tiếng.
Ai ngờ đại phu nhân bên cạnh lại lên tiếng chen vào: "Lão gia, bất kể sự thật thế nào, hiện giờ bộ dạng của Hoa Mộ Thanh như vậy, lại để nhiều người trông thấy, thanh danh của một tiểu thư khuê các coi như hoàn toàn hủy hoại rồi. Chi bằng đưa con bé đến từ đường, nghiêm trị theo gia pháp để răn đe, sau đó mời Nhị phòng, Tam phòng và lão phu nhân đến bàn bạc xử lý thế nào cho thỏa đáng."
Quả đúng là cao nhân tất hữu cao nhân trị.
Sở Hồng dù lanh lợi đến đâu cũng không đấu lại được đại phu nhân, ánh mắt hiện rõ vẻ không phục nhưng đành im lặng.
Hoa Phong gật đầu như đã suy nghĩ xong, ánh mắt lại đầy chán ghét nhìn về phía thiếu nữ nằm dưới đất, áo quần xộc xệch, cơ thể đầy vết bẩn.
Ông vừa định lên tiếng đồng ý thì bỗng phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào mềm mại, tiếng cười khẽ mà thanh thoát: "Nữ nhi xin vấn an phụ thân."
Mọi người đồng loạt quay đầu, ai nấy đều ngẩn người.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh sáng mờ ảo từ chiếc ô giấy dầu vàng nhạt phủ xuống, cô nương ôm một bó hoa trong tay, dung nhan như họa, lặng lẽ đứng đó tựa như một khung cảnh đẹp nhất trong làn mưa khói Giang Nam.
Không phải Hoa Mộ Thanh thì còn là ai?
Hoa Nguyệt Vân là người đầu tiên thất thanh kêu lên: "Ngươi, ngươi... sao ngươi lại ở đây?! Chẳng phải... ngươi đã bị Hà Tư…"
"Vân Nhi!"
Đại phu nhân bỗng quát lớn, cắ
-t ngang lời sắp nói ra của Hoa Nguyệt Vân.
Ánh mắt bà ta sắc như d
-ao, nhìn chằm chằm về phía Hoa Mộ Thanh, cuối cùng cũng hiểu ra. Hoa Nguyệt Vân giăng bẫy, nhưng lại bị Hoa Mộ Thanh cao tay hơn chiếm thế thượng phong.
Mưu hại người không thành, lại bị phản đòn.
Bây giờ sự việc đã rõ ràng, bà ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Hoa Nguyệt Vân.
Còn Hoa Phong, khi nhìn thấy Hoa Mộ Thanh xuất hiện, cũng không khỏi sững người. Sau đó chau mày, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang nằm sõng soài dưới đất phía bên kia.
Sau đó, ông lại liếc mắt nhìn Hà Tư.
Hà Tư gần như bị dọa đến đờ người, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh.
Nàng bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại, không hề vội vàng đi vào trong mà chỉ đứng trước mặt Hoa Phong và Trữ Thu Liên, khẽ cúi người hành lễ.
Vừa cười vừa nói, tay nâng lên nhành hoa nghênh xuân: "Phụ thân đến để ngắm hoa nghênh xuân sao? Nữ nhi nhớ lúc trước phụ thân còn ở nhà rất thích loài hoa này, nên vừa rồi tiện tay hái hai cành, định bảo Tử Lan mang đến cho người. Nhưng tìm khắp nơi chẳng thấy nha đầu ấy đâu cả, không biết lại chạy đi đâu mất rồi."
Nụ cười nàng dịu dàng, xen chút ngây thơ, ánh mắt và dáng vẻ an tĩnh, hiền hòa khiến người ta không khỏi nhớ đến mẫu thân nàng năm xưa.
Ký ức của Hoa Phong lập tức trôi về khoảng thời gian tươi đẹp nhất, đơn giản và thanh khiết.
Ông nhìn Hoa Mộ Thanh, giọng điệu không tự chủ mà dịu hẳn đi: "Đưa ta xem nào? Ừm, hoa này đẹp lắm, con có lòng rồi. Sở Hồng, mang về c*m v** chiếc bình tráng men viền vàng trong thư phòng ta."
Sở Hồng mỉm cười đáp lời, bước lên nhận lấy hoa, ánh mắt trao đổi với Hoa Mộ Thanh đầy ẩn ý, cùng nhau khẽ mỉm cười.
Ngay lúc đó—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!