Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống từng giọt nặng nề, dội thẳng lên hai người, dập tắt hoàn toàn hơi nóng còn sót lại phút trước, chỉ còn lại một màn lạnh lẽo thấm da thấm thịt.
Hà Tư ngẩng đầu nhìn lên, nét kinh hoảng trên mặt chợt biến thành đắc ý, thậm chí không có chút nào là sợ hãi.
Khóe môi khẽ nhếch, hắn bất ngờ quỳ rạp xuống đất, cố làm ra vẻ đau khổ vô cùng: "Phu nhân, tiểu thư, nô tài đáng ch
-ết!"
Người đang đứng bên ngoài hòn giả sơn đó là ai?
Chính là Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân.
Ánh mắt Trữ Thu Liên khẽ thay đổi khi nhìn thấy tấm áo choàng màu đỏ hoa thược dược tinh xảo trên người cô nương đang nằm rạp dưới đất.
Bà lại liếc nhìn Hoa Nguyệt Vân, người đã cố tình dẫn bà tới đây.
Hoa Nguyệt Vân bật cười, nhưng rất nhanh liền cao giọng mắng chửi: "Đồ không biết liêm sỉ! Vừa rồi ngươi làm chuyện bẩn thỉu đó với ai?!"
Hà Tư cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh sợ: "Là... là Nhị tiểu thư."
"Cái gì?!"
Hoa Nguyệt Vân vừa mừng thầm, vừa giả vờ kinh ngạc trợn to mắt, khiến gương mặt vốn xinh đẹp kiều diễm trở nên có phần vặn vẹo.
Nàng ta lớn tiếng hét lên: "Nhị tỷ sao? Ngươi dám bảo là Nhị tỷ ta?! Đừng nói bậy! Nhị tỷ ta sao có thể làm ra chuyện ô uế như thế với một tên nô tài hèn hạ như ngươi!"
Nhưng Hà Tư nghe ra được ẩn ý trong lời nàng ta, liền vội vàng nói tiếp bằng giọng nịnh nọt: "Tứ tiểu thư anh minh! Nô tài và Nhị tiểu thư đã sớm có tình cảm với nhau, ở bên nhau cũng đã hơn một năm. Nhị tiểu thư còn từng nói với nô tài rằng thân phận nàng thấp kém, nguyện ý làm thê làm thiếp của nô tài. Giữa chúng ta là thật lòng với nhau!"
Trong lòng hắn tính toán rõ ràng: dù sao Hoa Mộ Thanh cũng chẳng còn là xử nữ, nay sự đã rồi, chỉ cần hắn nói khéo vài câu là xong. Đợi lấy được đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ấy về tay, lại thêm kỹ nghệ giường chiếu tuyệt vời thế kia, thì từ nay về sau sống sung sướng phải biết!
Hoa Nguyệt Vân suýt thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố làm bộ tức giận: "Làm sao có thể! Nhị tỷ ta rõ ràng vẫn còn là xử nữ! Mới hôm trước ta còn tận mắt thấy cơ mà!"
Nói rồi, nàng ta cố tình liếc về phía cô nương đang nằm rạp dưới đất, quần áo xộc xệch, lộ ra cánh tay trắng ngần, rõ ràng trơn nhẵn, không có lấy một vết tích che giấu.
"Ấy da, chẳng lẽ là Nhị tỷ vẽ lên để lừ
-a mọi người sao?"
Từng lời như d
-ao đâ
-m vào tim, câu nào cũng chí mạng.
Ở phía xa, khóe mắt Hoa Mộ Thanh khẽ động, trông thấy một nhóm người đang đi về phía vườn hoa, liền mỉm cười nhẹ.
Nàng chỉnh lại vài nhành hoa nghênh xuân đang cầm trong tay, rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Bên hòn giả sơn, đại phu nhân vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không ra thể thống gì cả! Con là nữ nhi chưa xuất giá, sao lại dính vào những chuyện như thế này! Còn không mau lui ra phía sau!"
Lời nói ấy... chẳng phải đang mỉa mai Hoa Mộ Thanh không phải là "nữ nhi tốt" hay sao?
Rồi bà lại quay mặt lại, nhìn cô nương nằm dưới đất quát lớn: "Nhị nha đầu, con cũng thật quá quắt! Trước kia đã vì vụ trộm gặp gỡ tư tình mà hại ch
-ết Mã ma ma và Vương Nhị, đã có Tuyên Vương đứng ra bảo lãnh nên đến cả lão gia cũng không tiện trách phạt. Vậy mà giờ con lại dính líu đến tên Hà Tư này, là thế nào đây?"
Cô nương nằm rạp dưới đất, Tử Lan khẽ động đậy.
Lúc bị kéo ra, đầu nàng ta va đập mạnh, giờ vẫn còn choáng váng, chỉ lờ mờ nghe thấy có người đang mắng mỏ, nhưng không sao ngẩng đầu lên nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!