Hoa Mộ Thanh suýt chút nữa đã ngẩng đầu lên tát cho hắn một cái, đây mà gọi là thương lượng sao?
Rõ ràng là uy hi
-ếp mà!
Nàng cắn môi, khẽ gật đầu: "Vâng, Mộ Thanh nguyện ý nghe theo sự sai khiến của Điện hạ."
"Quyết tuyệt như vậy sao?"
Mộ Dung Trần bật cười: "Hoa gia và đội Ám Phượng, ngươi đều không để tâm nữa ư?"
Hoa Mộ Thanh biết ngay hắn còn chiêu sau đang chờ đợi!
Trong đôi mắt thu thuần sắc thu, thoáng qua một tia mất kiên nhẫn, tên này đúng là lắm lời, bệnh đa nghi còn nặng đến đáng sợ! Thật phiền ch
-ết đi được!
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể bình tĩnh đáp lại: "Mộ Thanh chẳng qua chỉ mang họ "Hoa" mà thôi. Điện hạ cũng đã thấy rõ ngày hôm qua Mộ Thanh bị dồn đến tuyệt cảnh. Một gia tộc như thế, nếu còn luyến tiếc, thì năm xưa Mộ Thanh đã không theo Hoàng Hậu nương nương gia nhập Ám Phượng đội."
Mộ Dung Trần nhướng mày, tốt lắm. Câu trả lời này thật sự không có kẽ hở.
"Còn về Ám Phượng đội…"
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: "Mộ Thanh không giống những người khác, còn có lý do để tiếp tục sống. Mộ Thanh là cái bóng của Hoàng Hậu nương nương. Đã không còn chủ nhân, thì cái bóng tồn tại còn có ý nghĩa gì?"
Nàng như bất đắc dĩ cười nhẹ: "Hiện tại Mộ Thanh sống sót, một là để bảo vệ Đại Hoàng Tử điện hạ. Hai là… để báo thù cho nương nương."
"Kẻ đầu tiên phải trả giá, chính là Hoa Phong đã hủy diệt phủ Tướng quân và Hoa Tưởng Dung đã vu oan cho nương nương."
Mộ Dung Trần nhìn vào đôi mắt và biểu cảm của nàng, không thể tìm thấy lấy một chút sơ hở.
Thế nhưng cảm giác kiên định ấy, cùng với sát ý lạnh lẽo như lư
-ỡi d
-ao băng, lại quá mức rõ ràng. Nếu chỉ vì một ân nhân cứu mạng, liệu có đáng để đoạn tuyệt cả huyết thống, tàn nhẫn vô tình đến vậy không?
Hắn vốn là người giỏi chơi đùa với lòng người.
Thế nhưng lúc này… lại có chút không nhìn thấu được tâm tư của cô nương này.
"Xin Điện hạ thành toàn."
Hoa Mộ Thanh lại lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Trần, đôi mắt long lanh dịu dàng tựa nước, rõ ràng yêu kiều động lòng người.
Thế nhưng giữa vẻ đẹp tuyệt trần tựa Lạc Thần hạ thế ấy, lại chỉ toàn là sự sắc bén lạnh lẽo tựa lưỡi kiếm, không chút khoan nhượng.
Giống y hệt nữ nhân đó! Thật sự quá giống!
Mộ Dung Trần nhìn thẳng vào Hoa Mộ Thanh.
Một lúc sau, hắn khẽ nhướng mày, bật cười khẽ đầy ẩn ý: "Rất tốt. Ngươi muốn gặp Đại Hoàng Tử…"
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ ngưng lại.
"Vậy thì trước tiên, hãy thể hiện một chút thành ý."
Mộ Dung Trần đưa tay, lại lần nữa nâng cằm nàng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* như trêu chọc: "Trong yến tiệc của Trưởng Công Chúa ba ngày sau, để Bổn Đốc xem thử thủ đoạn của ngươi. Nếu ngươi có ích với Bổn Đốc, tự nhiên ta sẽ thoả mãn vài phần tiểu tâm tư của ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!