Tống Vân Lan bỗng bật cười thành tiếng.
Đôi mắt đã bị hủy hoại khẽ ngẩng lên, như thể vẫn còn có thể nhìn thấy Đỗ Thiếu Lăng, giọng nói mang theo vẻ châm chọc: "Thì ra... ngươi giữ ta lại đến tận bây giờ, chẳng qua là vì muốn chiếm Lâm Lang Các?"
Lâm Lang Các, là một tổ chức sát thủ khét tiếng nhất của Đại Cảnh triều, với mạng lưới tình báo phủ khắp thiên hạ. Tương truyền, Lâm Lang Các còn nắm giữ một kho báu có thể làm rung chuyển cả ngân khố quốc gia, thế lực phía sau càng khiến người ta không dám tưởng tượng.
Bao năm qua, Lâm Lang Các chưa ra tay thì thôi, hễ ra tay là phải làm chấn động tứ phương.
Ví dụ như, từng ám sát vị Thái tử có triển vọng nhất kế vị năm đó.
Hoặc như, khi tân hoàng đăng cơ, đã dùng vàng chất thành núi đổ lên các sứ thần mang tâm tư bất chính đến triều kiến, khiến bọn họ phải cúi đầu thần phục.
Biết bao hành động như thế, đã khiến Lâm Lang Các trở thành một cái tên vừa khiến người ta kính sợ, lại vừa kiêng dè.
Nhưng, ai có thể ngờ được rằng, người đứng sau tổ chức lừng danh đó… lại chính là Hoàng Hậu đương triều của Đại Cảnh, Tống Vân Lan, người từng được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất nữ tử"!
Đỗ Thiếu Lăng bị nàng bóc trần tâm cơ ngay trước mặt bao người, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét như gang.
Hoa Tưởng Dung đứng bên dường như nhận ra điều đó, khẽ cười một tiếng, chủ động bước lên nửa bước, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, Bệ hạ cũng là vì muốn tốt cho tỷ thôi mà. Tỷ xem, với tình trạng hiện tại, chắc gì tỷ còn quản nổi Lâm Lang Các nữa, đúng không? Thay vì vậy, chi bằng giao lại cho Bệ hạ, người nhất định sẽ thay tỷ điều hành tốt…"
"Câm miệng!" — Tống Vân Lan quát lớn.
Tiếng nói thanh thoát ngọt ngào kia lọt vào tai nàng chẳng khác nào tiếng rít của rắn độc đang lè lưỡi ngay bên tai.
"Một tiện tỳ đến x
-ách giày cho ta còn không xứng, ai cho ngươi cái quyền mở miệng trước mặt ta?!"
Không ai ngờ, dù giờ đây thân phận tàn tạ nhục nhã đến thế, Tống Vân Lan vẫn còn mang khí chất uy nghi khiến người khác phải run sợ.
"Rầm rầm rầm…"
Tiếng sấm lại ầm ầm vang lên trên bầu trời, như cũng đang phẫn nộ thay cho nàng.
Một tiếng sấm trầm đục nữa lại vang lên, khiến Hoa Tưởng Dung đang ngẩn người bỗng giật mình hoàn hồn. Nàng ta đảo nhanh ánh mắt, lập tức núp sau lưng Đỗ Thiếu Lăng, vừa mềm yếu vừa sợ hãi nói: "Bệ hạ… ta chỉ là có lòng nhắc nhở thôi, vậy mà tỷ tỷ lại mắng ta là nô tỳ, ta… ta…"
"Tiện nhân!"
Đỗ Thiếu Lăng giận dữ gầm lên, không chút khách khí tung một cước đá mạnh vào vai Tống Vân Lan.
Dù có nội công, nhưng trước đòn tấn công bất ngờ ấy, Tống Vân Lan vẫn bị hất mạnh sang một bên, thân hình lảo đảo đổ xuống.
Đứa bé đang ngủ yên trong lòng nàng bị cảm giác mất trọng lực đột ngột làm cho hoảng sợ, lập tức bật khóc nức nở.
Tống Vân Lan tuy không nhìn thấy gì, nhưng nhờ vào phản ứng nhạy bén được rèn luyện suốt bao năm võ nghệ, trong khoảnh khắc sắp ngã xuống đất, nàng nghiêng người chống khuỷu tay xuống nền, bảo vệ đứa trẻ không bị va đập theo mình.
Bất chấp cơn đau nhói lan khắp cánh tay, nàng lập tức quỳ dậy, nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành đứa bé đang thút thít trong lòng.
Đứa bé mở đôi mắt ngơ ngác, có vẻ không nhận ra khuôn mặt bê bết má
-u của người trước mặt, nhưng khi nghe được tiếng nói quen thuộc ấy, nó dần bình tĩnh lại, khe khẽ phát ra mấy tiếng "ư ư a a" đầy vui vẻ.
Hoa Tưởng Dung thấy cảnh tượng ấy, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia độc ác. Nàng ta liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng vẫn còn đỏ bừng mắt vì giận, khẽ cười một cái, lại lên tiếng: "Tỷ tỷ, vì đứa bé này… chẳng phải càng nên giao Lâm Lang Các ra sớm một chút hay sao?"
Tống Vân Lan toàn thân chấn động.
Cùng lúc ấy, Đỗ Thiếu Lăng cũng như sực tỉnh.
"Người đâu! Mau mang Đại Hoàng Tử đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!