Chương 18: Âm Mưu Trong Bóng Tối

Hoa Mộ Thanh nâng chén nước, chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng rực rỡ của mùa xuân đã dần ngả về phía tây.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, nơi chân trời phủ một lớp ánh sáng cam vàng nhạt.

Những tia nắng nhè nhẹ ấy rơi xuống tán cây hợp hoan bao quanh tiểu viện, lấp lánh trên đầu cành, giống như những đóa hợp hoan nở sớm, nhẹ nhàng phiêu dạt, lơ lửng mờ ảo.

Nàng đưa tay day nhẹ giữa hai hàng lông mày đang đau nhức mơ hồ.

Tiết xuân vẫn còn se lạnh, hôm qua vừa bị dầm mưa, vừa mới uống thuốc đông y, hôm nay lại rơi xuống nước, bị gió lùa.

Cứ thế bị giày vò liên tiếp, thân thể vốn yếu ớt như nước cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát sốt.

Nghĩ đến lời mời gặp gỡ của Đỗ Thiếu Quân vào đêm nay, đôi mắt đẹp khẽ lay động, nàng cúi đầu, tiếp tục nhấp từng ngụm nước nhỏ.

__

Lâm ma ma trở về chính phòng.

Đại phu nhân đang tựa nghiêng người trên chiếc trường kỷ mỹ nhân bằng gỗ trầm khảm lê hoa uốn lượn.

Trên đầu bà ta là chiếc mấn trang trí hình phượng xuyên mẫu đơn, sắc mặt tái nhợt.

Lâm ma ma bước tới, phẩy tay đuổi nha hoàn đi, rồi thay nàng kia xoa bóp huyệt đạo cho Trữ Thu Liên, miệng nhẹ nhàng an ủi: "Phu nhân hà tất phải khổ sở như vậy? Làm hại thân thể ra nông nỗi này, nếu để đại tiểu thư trong cung, tứ tiểu thư hay cả ngũ thiếu gia đang du ngoạn bên ngoài biết được thì biết làm sao đây?"

Trữ Thu Liên mở mắt, thở dài một tiếng.

Giờ đây bà ta nào còn vẻ đoan trang rộng lượng của nữ chủ nhân Hoa phủ trước kia, khuôn mặt vốn dịu dàng giờ lại vặn vẹo vì giận dữ, trông gần như méo mó!

"Lại để một con tiện tỳ trèo lên đầu ta! Ma ma, ta không cam lòng!"

Lâm ma ma mỉm cười, chậm rãi tiếp tục xoa bóp huyệt cho bà ta: "Chỉ là một thứ như bèo trôi không gốc mà thôi. Lão gia chẳng qua chỉ là thấy mới lạ mà thôi, đợi qua cơn hứng thú ấy, phu nhân lại tìm một người mới mẻ, trẻ trung hơn, thì cái trái đào thối đó chẳng phải sẽ lại là món đồ trong lòng bàn tay phu nhân muốn bóp thế nào thì bóp hay sao."

Lời nói th* t*c và hiểm ác, nhưng sắc mặt của Trữ Thu Liên lập tức khá lên thấy rõ!

Trên gương mặt của Trữ Thu Liên thậm chí còn hiện lên chút ý cười, khẽ gật đầu, rồi quay lại nắm lấy tay của Lâm ma ma: "Vẫn là nói chuyện với ma ma làm ta thấy dễ chịu hơn."

Lâm ma ma dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay bà ta, rồi nói tiếp: "Bên Nhị tiểu thư, đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

Vừa nhắc đến Hoa Mộ Thanh, trong lòng Trữ Thu Liên lại lập tức trào dâng cơn phẫn nộ vì nhớ đến cố thê tử đáng ghét của Hoa Phong.

Rõ ràng chỉ là một nữ nhân bị bỏ, đã ch

-ết bao nhiêu năm rồi, vậy mà Hoa Phong lại vẫn như ôm giữ mối tình cũ, hay nhắc đến, thậm chí còn đưa đứa con hoang năm xưa trở về phủ!

Thế nhưng gã nam nhân giả nhân giả nghĩa đó trong lòng lại rất ghét bỏ đứa nữ nhi này, cứ như thể sự tồn tại của nàng là một lời nhắc nhở về những chuyện tồi tệ mà ông ta từng làm trong quá khứ, về sự bội bạc và tội lỗi của bản thân.

Cho nên ông ta mới cố tình giả vờ như không biết gì về những gì Hoa Mộ Thanh đang chịu đựng trong đại trạch!

Trữ Thu Liên cười lạnh: "Ta không tin lão gia thực lòng thật dạ với nha đầu đó."

Lâm ma ma gật đầu cười, chậm rãi đáp: "Phu nhân nghĩ như vậy là đúng. Đem Nhị tiểu thư dâng đến trước mặt lão gia, để ông ấy ngày ngày phải nhìn thấy nữ nhi này, nhớ lại những chuyện nhơ nhớp mà ông ấy cố quên… Tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét, đến lúc đó còn không ghét bỏ thì mới là lạ."

Bà ta lại nhẹ nhàng vỗ lên tay Trữ Thu Liên: "Mà tất cả những việc đó, phu nhân ngài cũng chẳng cần tự mình ra tay đâu."

Trữ Thu Liên gật đầu, im lặng hồi lâu, rồi thở dài: "Ma ma, năm xưa ta làm sao lại có thể vừa mắt nổi một kẻ như vậy chứ?"

Nghe thế, Lâm ma ma cũng chua xót trong lòng, đưa tay vuốt nhẹ đầu bà ta, khẽ nói: "Cũng chỉ tại cái tên cầm thú lừa tình lừa nghĩa đó…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!