Lại đúng ngay bên cạnh khu vườn phía tây nam.
Vốn dĩ chỉ là một căn viện nhỏ để các phu nhân, tiểu thư nghỉ ngơi sau khi dạo vườn mệt mỏi, thế mà giờ lại được chọn làm chỗ ở cho Hoa Mộ Thanh.
Lâm ma ma thấy Hoa Mộ Thanh đứng trước cửa viện, ánh mắt nhàn nhạt như nước, hoàn toàn không tỏ vẻ bất mãn hay ngạc nhiên, trong lòng hơi lấy làm lạ.
Nhưng trên mặt vẫn cung kính nói: "Phu nhân biết Nhị tiểu thư yêu thích sự yên tĩnh, nên đã đặc biệt chọn cho người một viện gần vườn hoa, phong cảnh đẹp lại thanh tịnh."
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: "Đa tạ phu nhân đã chu đáo, Mộ Thanh vô cùng cảm kích."
Nàng nào không hiểu dụng ý của Trữ Thu Liên chứ?! Rõ ràng là trong mềm có gai, ngọt ngào mà độc địa.
Cách sắp xếp viện thế này, e là còn có chiêu sau!
Đừng nói viện này gần vườn hoa, người qua lại dễ dàng; lại thêm đã xây từ nhiều năm trước, hơn nữa khu vườn phía tây nam vốn hẻo lánh, rất ít người lui tới.
Cả khu này đều trông hoang vắng, âm u lạnh lẽo, thật sự khác biệt hẳn với nơi ở rực rỡ xa hoa của các phu nhân, tiểu thư khác trong Hoa phủ.
Nhưng so với cái viện rách nát trước kia, nơi này quả thực đã tốt hơn nhiều rồi.
Nếu Hoa Mộ Thanh dám tỏ ý chê bai, ngay lập tức sẽ bị người ta bắt lỗi!
Trước đó nàng còn tưởng có Sở Hồng ít nhiều cũng làm phân tán sự chú ý của đại phu nhân mấy hôm, không ngờ bà ta vẫn còn thời gian rảnh để đối phó mình.
Nữ nhân này, đúng là khó đối phó hơn nàng tưởng.
Nàng chỉ cười nhẹ, rồi bước vào trong viện.
Hai nha hoàn cùng bốn người hầu vốn đang đứng trong sân, lập tức đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Nhị tiểu thư."
Hoa Mộ Thanh đưa mắt nhìn qua.
Bốn người hầu thì không có gì đặc biệt, nhưng hai nha hoàn kia thì…Dung mạo thật khiến người ta phải chú ý, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng rực, dáng vẻ xinh đẹp lại có chút quyến rũ khác thường.
Nhìn qua cũng biết không giống dáng vẻ của nữ tử khuê các đàng hoàng.
"Nào, đứng lên đi."
Hoa Mộ Thanh vẫn điềm tĩnh như thường, không để lộ chút cảm xúc nào.
Hai nha hoàn kia lập tức nở nụ cười tươi rói, đứng dậy đầy cung kính.
Nha hoàn mặc váy áo màu lam tím bên trái là người lên tiếng trước, tươi cười nói: "Nhị tiểu thư an khang, nô tỳ là Tử Lan, còn đây là Thanh Trúc, trước kia chúng nô tỳ đều hầu hạ bên cạnh Nhị di nương. Sau khi di nương mất, hai tỷ muội chúng nô tỳ vẫn ở trong phủ làm việc lặt vặt. Hôm nay được đại phu nhân chọn ra để hầu hạ Nhị tiểu thư, được tiểu thư không chê, chúng nô tỳ nhất định sẽ dốc lòng hầu hạ."
Trong ký ức của thân thể này, vị Nhị di nương của Hoa Phong kia, chính là người từng suýt khiến Hoa phủ chia năm xẻ bảy, khiến Hoa Phong suýt chút nữa vì sủng thiếp diệt thê, cuối cùng lại mắc bệnh nặng rồi qua đời, đúng là một "kỳ nữ tử".
Hai nha hoàn này từng hầu hạ người như vậy sao?
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, đại phu nhân quả thật rất biết bày trò!
Nàng khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng và mềm mỏng: "Ừ, đã từng hầu hạ di nương thì tạm thời làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng ta trước đi."
Thanh Trúc bên cạnh mặc váy lụa màu xanh có thêu những bụi trúc khẽ sững người, vô thức bật thốt:
"Sao lại chỉ là nhị đẳng, tiểu thư? Trước đây chúng nô tỳ đều là đại nha hoàn bên phòng Nhị di nương mà!"
Lời vừa dứt, Tử Lan bên cạnh lập tức liếc nàng ta một cái đầy ẩn ý không mấy thiện lành.
Cảnh này, vừa hay lọt vào mắt Hoa Mộ Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!