Chương 16: Nhận Một Nha Hoàn

Giọng điệu ông lại dịu dàng, hiền hòa thêm mấy phần: "Nhị nha đầu cũng mau đứng dậy đi. Hôm nay con chịu nhiều ấm ức như vậy, về nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Sau đó lại quay sang đại phu nhân nói: "Tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho Nhị nha đầu. Nơi ở hiện tại cũng thật chẳng ra làm sao, đổi cho con bé một viện tử khác, rồi sắp xếp thêm vài nha hoàn và gia nhân chăm sóc. Ba ngày nữa còn có buổi tiệc của Trưởng Công Chúa, nếu Tuyên Vương có sai người gửi thiệp mời, thì hãy chuẩn bị cho Nhị nha đầu thật chu đáo."

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, duyên dáng thi lễ, giọng nhu hòa: "Tạ ơn phụ thân."

Dù người nàng đầy ướt át chật vật, nhưng vẫn giữ nguyên tư thái đài các của thiên kim tiểu thư.

Hoa Phong hài lòng gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy đứa nữ nhân thứ hai vốn trước giờ e dè không dám lộ mặt này, hôm nay nhìn cũng thuận mắt hơn chút.

Đại phu nhân giận đến mức sắc mặt u ám như sắt, nhưng chẳng thể bộc lộ ra ngoài.

Trong lòng thì đầy oán độc, mà trên mặt vẫn phải nặn ra nụ cười: "Là ta sơ suất, ta sẽ lập tức đi sắp xếp."

Sở Hồng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh thật sâu, rồi bỗng như cảm thấy lạnh, không để cho Hoa Phong kịp đáp lời đại phu nhân, nàng nhẹ nhàng rúc vào lòng ông, giọng nũng nịu: "Lão gia, lạnh quá…"

Giọng nói như thổi gió bên tai Hoa Phong, khiến ông suýt nữa không kìm được.

Ông lập tức ôm chầm lấy Sở Hồng, cưng chiều chạm nhẹ vào mũi nàng, quay người rời đi.

Cách mấy bước vẫn còn nghe tiếng ông thì thầm bên tai nàng những lời lả lơi: "Tiểu yêu tinh quyến rũ người ta này…"

Sở Hồng ngoan ngoãn nép vào ngự

-c Hoa Phong, mềm mại như không xương.

Đại phu nhân nhìn cảnh ấy, suýt nữa bẻ gãy móng tay trong lòng bàn tay.

Đồ không biết điều! Dám công khai quyến rũ lão gia!

Bà ta đã hoàn toàn quên mất, trước kia chính mình vì muốn giữ sủng ái mà chủ động để Sở Hồng lên giường với một người nam nhân đáng tuổi phụ thân nàng ta.

Hoa Mộ Thanh nhìn rõ tất cả, khẽ cong khóe môi không một tiếng động.

Mẫu tử Tam di nương bên cạnh thấy Hoa Phong rời đi rồi, liền vội vàng bò đến chân đại phu nhân xin tha.

Nhưng lúc này trong lòng đại phu nhân đã đầy lửa giận, sao có thể nhẹ lời tử tế với đôi mẫu tử vừa khiến bà thất bại thảm hại chứ.

Giọng bà lạnh lùng nói: "Đã là lệnh của lão gia, thì hai người cứ ngoan ngoãn chịu phạt đi! Vài hôm nữa, đợi lão gia nguôi giận, ta sẽ thay các ngươi nói vài câu."

Tam di nương vốn còn định lên tiếng, nhưng ngẩng đầu thấy ánh mắt sắc lạnh đầy hung hiểm của đại phu nhân, bà bất giác rùng mình.

Vội vàng đáp lời, rồi bà kéo Hoa Thường Hảo vẫn còn đang lải nhải không dứt rời đi trong vội vã.

Hoa Thường Hảo hận đến nghiến răng, trước khi đi còn độc ác trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh một cái.

Hoa Mộ Thanh chẳng thèm để ý, vẫn đứng yên trong vũng nước, dáng vẻ điềm đạm, cúi đầu ngoan ngoãn thanh nhã như hoa lan.

Đại phu nhân liếc nhìn nàng, ánh mắt khó lường.

Một lúc sau, gió xuân lạnh lẽo lại thổi qua, bà mới khẽ cười, buông một câu đầy hàm ý: "Nhị nha đầu, dạo này biết nghĩ rồi đấy."

Hoa Mộ Thanh cúi người hành lễ: "Đều nhờ đại phu nhân và Đại tỷ chăm sóc, Mộ Thanh cảm kích vô cùng."

"Đại tỷ" ở đây, đương nhiên là chỉ Hoa Tưởng Dung.

Ánh mắt đại phu nhân lập tức lạnh đi, sắc bén như d

-ao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!