Nàng ta đưa mắt nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân một lượt.
Dù chỉ mặc bộ váy cũ cùng trâm cài đơn sơ, nhưng vẫn không thể che lấp được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng. Ánh mắt nàng ta càng thêm lộ rõ vẻ ghen tị.
"Sao vậy, Nhị tỷ? Bị Vương Nhị bắt đi, dù có giữ được cái mạng, e rằng…"
Nàng ta khẽ cười, giọng đầy ác ý: "Hừ, thân thể tỷ, chắc cũng bị người ta sờ mó, xem xét hết rồi chứ gì?"
Nụ cười của Hoa Thường Hảo trở nên vặn vẹo, những lời thốt ra thì đầy độc địa và nhục mạ.
Tam di nương đứng bên cạnh còn làm bộ làm tịch kéo tay nữ nhi một cái, nhỏ nhẹ nói: "Thường Hảo à, mấy lời thế này… không nên nói ra."
Nhưng câu nói ấy chẳng khác nào x
-ác nhận lời vu khống: thân thể Hoa Mộ Thanh đã bị người khác xem sạch!
Phải biết rằng, xung quanh còn không ít hạ nhân. Mà trong đại trạch thế gia, miệng lưỡi bọn nô tài còn đáng sợ hơn mãnh thú. Rõ ràng, bọn họ đang muốn hủy danh dự nàng hoàn toàn!
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh chẳng hề tỏ ra bối rối. Nàng chỉ khẽ cúi đầu, nhàn nhạt mỉm cười.
Nụ cười ấy, tựa như cơn gió xuân lướt qua mặt hồ tháng Hai, khiến lòng người xao động như có làn sóng gợn nhẹ.
Khiến kẻ khác chỉ muốn đắm chìm trong dung nhan ấy, thậm chí quên cả thở.
Hoa Thường Hảo gần như sững người, rồi lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng ken két vì tức giận.
Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh mỉm cười nói, giọng nhàn nhạt: "Thân thể của Mộ Thanh thế nào, tự có Tuyên Vương điện hạ nói rõ với phụ thân rồi. Cũng không cần Tam di nương và Thường Hảo muội phí tâm lo lắng."
Lời này rõ ràng là mang Đỗ Thiếu Quân và Hoa Phong ra để đè họ xuống!
Cả hai người đó đều đã x
-ác nhận sự trong sạch của Hoa Mộ Thanh, nếu họ còn cố tình bàn tán nữa, chẳng phải là đang nghi ngờ cả Tuyên Vương điện hạ và gia chủ Hoa gia hay sao?
Hoa Thường Hảo hoàn toàn không ngờ được, người từng bị họ bắt nạt, chỉ biết cúi đầu như Hoa Mộ Thanh giờ lại dám phản bác, hơn nữa một câu đã chặn đứng được miệng nàng ta.
Trong lòng không khỏi tức tối.
Lập tức, nàng ta dựng mày, trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh quát lên: "Ngươi đừng lấy phụ thân với Tuyên Vương ra dọa ta! Họ không biết ngươi là hạng người gì, nhưng ta thì biết rõ!"
Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, đôi mắt long lanh lướt nhìn nàng ta một cách uyển chuyển: "Ồ? Vậy ta là hạng người gì?"
Hoa Thường Hảo cười lạnh, hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Là thứ tiện chủng do một ả nữ nhân bị ruồng bỏ sinh ra, còn không bằng đám nô tài!"
Vừa nói, Hoa Thường Hảo vừa liếc mắt khinh bỉ nhìn Hoa Mộ Thanh: "Đừng tưởng bám được vào Tuyên Vương thì đã là ghê gớm lắm! Cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi để Vương gia tùy ý đùa giỡn mà thôi. Ngươi tưởng Tuyên Vương thật sự sẽ cưới ngươi vào cửa sao? Không soi lại thân phận của mình đi!"
Nói đến đây, ngay cả Tam di nương và Sở Hồng đứng bên cạnh cũng hiện rõ vẻ khinh thường, cứ như thể cực kỳ ghét bỏ và xem thường thân thế nàng.
Nhưng ai biết rằng, nếu không phải do Hoa Phong vô tình phản bội, thì chính Hoa Mộ Thanh nàng mới là đích trưởng nữ thật sự của Hoa phủ!
Ngay cả Hoa Tưởng Dung cũng chỉ là đứa con do Trữ Thu Liên, khi ấy còn chưa xuất giá đã mang thai với người khác. Vì vậy mà danh tiếng chẳng ra gì, không ai trong kinh thành dám cưới.
Chỉ có Hoa Phong, lúc mới vào kinh, vì vẻ ngoài phong độ lại cần nhanh chóng đứng vững, nên mới tìm mọi cách cưới bà ta, nhờ vào tài lực Trữ gia để một bước lên mây.
Sở Hồng vẫn im lặng nãy giờ thấy Hoa Mộ Thanh chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng tranh thủ châm chọc vài câu: "Đúng đấy! Người như vậy mà cũng gọi là tiểu thư sao? Chúng ta còn phải hầu hạ nàng ta nữa chứ, thật là... Chỉ tiếc lão gia quá nhân hậu, còn để kẻ như thế lợi dụng. Chúng ta làm nô tỳ, cũng chỉ đành nín nhịn, đau lòng thay cho lão gia thôi."
Tam di nương nghe thấy lời này thì trong lòng lập tức chua xót, liền đáp lại: "Cô nương vẫn nên biết giữ phận, giờ lão gia đã có ta lo lắng là đủ rồi. Cô nương hãy làm tốt bổn phận nô tỳ của mình đi."
Sở Hồng nghe vậy, đôi mày được vẽ kỹ càng lập tức nhíu lại, không vui liếc nhìn Tam di nương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!