Hoa Mộ Thanh vừa thấy nữ nhân kia bước lên, bóp lấy cổ Hoa Nguyệt Vân vừa mới đây còn tỏ vẻ nghĩa khí chính trực trách mắng nàng, liền lập tức ngất xỉu.
Nàng hơi nhướng mày. Ồ? Bên cạnh đại phu nhân Hoa phủ còn có cao thủ thế này sao?
Hoa Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng với Đỗ Thiếu Quân: "Tuyên Vương Điện hạ, lão thần tiễn ngài ra phủ nhé? Để ngài chê cười rồi, xin thứ lỗi."
Đỗ Thiếu Quân nhịn cười, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn giữ vẻ bình thản giữa ánh mắt hoảng loạn xung quanh rồi lắc đầu, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Hoa phủ.
Vừa rẽ ra khỏi cổng chính Hoa phủ, trong xe ngựa đã có người chui vào.
Chiếc áo bào tím vén lên, người ấy nghiêng mình dựa vào ghế, tiện tay nhặt luôn miếng bánh sen vừa được ngự trù hoàng gia mang đến bên cạnh Đỗ Thiếu Quân.
Đỗ Thiếu Quân lắc đầu, đặt chén trà xuống, cười hỏi: "Thế nào?"
Mộ Dung Trần nhướng mày, giọng thản nhiên: "Có thể dùng được."
Đỗ Thiếu Quân nhìn hắn, một lúc sau khẽ cười: "Chỉ là một quân cờ thôi, sao đáng để ngươi đích thân ra mặt?"
Vở kịch vừa rồi, Mộ Dung Trần thực ra vẫn luôn theo dõi từ trong bóng tối.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt yêu tà kia khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới cất tiếng lạnh lùng: "Chỉ là muốn x
-ác nhận một điều."
"X
-ác nhận gì?"
- Đỗ Thiếu Quân tò mò.
Nhưng Mộ Dung Trần không trả lời nữa.
Bởi vì, trong lòng hắn, nghi ngờ lại càng sâu sắc hơn.
Hoa Mộ Thanh, muội muội của Hoa Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Hoa gia, tại sao… lại có lối ra chiêu giống hệt nàng ta?
Đúng vậy, khi nãy chiêu thức cơ bản mà Hoa Mộ Thanh dùng để né đòn của đám nha hoàn, lại giống hệt thân thủ của Tống Vân Lan!
Hoa Mộ Thanh… sao?
Mộ Dung Trần chống cằm, bất chợt quay đầu hỏi: "Trong tờ giấy ngươi đưa nàng, viết gì vậy?"
Động tác uống trà của Đỗ Thiếu Quân khựng lại.
Sau đó khẽ cười bất lực: "Ánh mắt ngươi thật là…"
Biết bao người ở gần đó còn không thấy, vậy mà hắn đứng xa thế lại phát hiện ra.
Vừa rồi lúc bóp tay Hoa Mộ Thanh, thực chất là nhân cơ hội nhét vào tay nàng một mảnh giấy nhỏ.
Thấy Mộ Dung Trần đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bằng ánh mắt u tối.
Đỗ Thiếu Quân nhăn mặt, cười gượng rồi lắc đầu: "Hẹn nàng giờ Hợi ba khắc, gặp mặt bên cạnh giả sơn ở góc tây nam hoa viên Hoa phủ."
Sắc mặt Mộ Dung Trần không đổi, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Quân lại âm trầm hơn vài phần.
Đỗ Thiếu Quân cầm quyển sách lên che ánh mắt ấy, cười nói: "Ngươi đấy, đừng nhìn ta kiểu đó chứ. Nhìn y hệt hồi biết tin Vân Nhi phải gả cho Đỗ Thiếu Lăng vậy."
Mộ Dung Trần nhíu mày, nhận ra mình đang mất kiểm soát, liền ép bản thân trấn tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!