Đỗ Thiếu Quân lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay mặt lại, mỉm cười nhẹ nhàng với Hoa Phong:
"Hoa Thiếu Khanh, việc nhà vốn dĩ bản vương không tiện can thiệp. Chỉ là… đã trông thấy rồi, không thể không nói một lời. Hoa Thiếu Khanh sẽ không để bụng chứ?"
Hoa Phong vội vàng cúi mình, nở nụ cười khiêm nhường: "Lời dạy của Tuyên Vương là vinh hạnh của cả Hoa phủ."
Đỗ Thiếu Quân khẽ gật đầu, hai tay chắp sau lưng, thong thả nói: "Bệ hạ từng dạy thần đệ rằng: "Nhà không yên, sao trị được thiên hạ." Hoa Thiếu Khanh, việc trong nhà… cũng nên để tâm nhiều hơn mới phải."
Sắc mặt Hoa Phong khẽ biến, lập tức cúi đầu đáp: "Phải, phải… Tuyên Vương dạy bảo rất đúng."
Đỗ Thiếu Quân thấy thế, lại mỉm cười khách sáo nói tiếp: "Là ta nhiều lời rồi. Chỉ là thật sự không nỡ nhìn Nhị tiểu thư phải chịu ủy khuất như thế. Giai nhân rơi lệ, khiến người ta cũng cảm thấy không đành lòng. Hoa Thiếu Khanh có một ái nữ dung mạo khuynh thành, lẽ ra càng nên trân trọng yêu thương… sao lại để nàng phải như vậy…"
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nhưng ánh mắt thì đã lướt đến trang phục và đồ trang sức trên người Hoa Mộ Thanh.
Hoa Phong đổ cả mồ hôi lạnh, Hoa Mộ Thanh là nữ nhi của cố thê tử. Chỉ là cố thê tử ấy vốn là người vợ tào khang quê mùa ở quê nhà. Sau khi ông ta lên kinh ứng thí, gặp được đại tiểu thư Trữ gia là Trữ Thu Liên, thì không ngần ngại mọi cách để cưới nàng làm chính thất.
Chính thê bị bỏ lại quê nhà, đến khi lâm bệnh nặng qua đời, ông mới đưa Hoa Mộ Thanh vào kinh thành, đặt cho cái tên như hiện tại.
Ban đầu chỉ nghĩ nuôi thêm một miệng ăn, không coi như tiểu thư thật sự, chỉ định sau này tùy tiện gả đi là xong.
Nào ngờ, nàng lại lọt vào mắt xanh của Tuyên Vương!
Giờ nghe Tuyên Vương lên tiếng trách cứ, Hoa Phong lập tức hoảng hốt, không tự chủ được mà nhìn sang nữ nhi thứ hai xưa nay vẫn bị ông ta ngó lơ, mong nàng có thể nói giúp mình vài câu.
Không ngờ, Hoa Mộ Thanh vẫn cúi thấp mắt, ngoan ngoãn dịu dàng, không hé một lời, dáng vẻ như không dám mở miệng.
Hoa Phong vừa thẹn vừa giận, lại không biết phải làm sao.
Phía sau, Hoa Nguyệt Vân đã không nhịn được nữa.
Nàng ta lập tức bước ra, đối mặt với Tuyên Vương, cao giọng nói: "Tuyên Vương điện hạ! Phụ thân chúng thần xưa nay đối xử với các con đều công bằng như nhau! Mong ngài chớ vì có kẻ cố ý ngụy trang, mà hiểu lầm phụ thân của thần!"
Dáng vẻ ngạo nghễ lại đầy kiêu ngạo ấy, chẳng khác gì một con công nhỏ đang nôn nóng khoe mẽ trước người trong lòng để cầu lấy chút chú ý.
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười lạnh… Đồ ngu.
Đại phu nhân cũng bị hành động bất ngờ của tiểu nữ làm cho giật mình, vội vàng kéo nàng lại, đồng thời cúi người thi lễ với Đỗ Thiếu Quân: "Vương gia thứ lỗi, đứa trẻ này còn nhỏ dại, tính tình lại thẳng thắn, chỉ vì không muốn Vương gia hiểu lầm tướng công thần thiếp, nên mới thất lễ như vậy. Xin Vương gia nể tình lòng trung thành của con bé mà đừng trách tội."
Hoa Phong cũng liên tục cúi đầu: "Phải, phải... Vương gia xin tha tội. Trẻ con chưa hiểu chuyện, thần nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ."
Lời của hai người, ý tứ lại giống như đang ngấm ngầm nói rằng Hoa Mộ Thanh cố tình ăn mặc tầm thường nghèo khổ để tạo thương cảm?
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười, khóe mắt lướt nhẹ sang bên cạnh, nơi Hoa Mộ Thanh vẫn đứng yên lặng, thản nhiên như cũ.
Trên gương mặt tuyệt sắc như tiên nữ ấy, quả thật không hề có chút biểu cảm bị tổn thương hay đau buồn nào.
Trong lòng hắn khẽ nghi hoặc.
Nhưng rồi vẫn ôn hòa cười nhẹ: "Đã vậy thì… bản vương coi như mình nhiều lời rồi."
Không để Hoa Phong kịp phân bua thêm điều gì, hắn liền quay sang Hoa Mộ Thanh, mỉm cười nhã nhặn: "Nàng chớ sợ. Về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần sai người đưa một tấm thiệp đến phủ ta, trong khả năng cho phép, bản vương nhất định sẽ giúp đỡ."
Không chỉ Hoa Phong, Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân mà ngay cả bọn hạ nhân xung quanh cũng đều giật mình kinh hãi!
Đường đường là Tuyên Vương, vậy mà lại công khai hứa hẹn với một Nhị tiểu thư không bằng cả nha hoàn của Hoa phủ như thế?
Chuyện này… rốt cuộc là có ý gì?!
Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, Đỗ Thiếu Quân thực ra không hề giúp nàng, mà là đang cố ý gây thêm thù hận cho nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!