Chương 11: Thiên Vị Và Kiêu Ngạo

Vào tháng Chạp mùa đông năm ngoái, Hoa Nguyệt Vân cùng người trong tộc và vài người bạn thân đã bày trò trêu chọc Hoa Mộ Thanh. Họ cố ý phá hỏng lan can cầu chín khúc trong hoa viên rồi dựng một cái giá giả đặt lại như cũ.

Nào ngờ, người đi qua không phải Hoa Mộ Thanh mà lại là Hoa Phong. Ông vô ý trượt chân rơi thẳng xuống dòng nước lạnh buốt!

Hoa Phong là một văn quan, lại là người phương Bắc, thể lực yếu kém, chẳng biết bơi, lập tức bị nước cuốn chìm.

Tên tiểu đồng đi theo cũng không dám nhảy xuống cứu, quay đầu bỏ chạy đi gọi người.

Còn mấy người Hoa Nguyệt Vân đang trốn sau giả sơn xem trò vui thì hoảng hồn khi thấy sự việc vượt quá tầm kiểm soát, sợ đến mức không dám ló mặt.

Chỉ có Hoa Mộ Thanh, người bị họ gọi đến nhưng đến chậm một bước khi nhìn thấy phụ thân mình ngã xuống nước, bất chấp dòng nước lạnh thấu xương giữa mùa đông, không nghĩ ngợi gì liền lao mình xuống cứu. Sau bao khó khăn cận kề cái ch

-ết, nàng mới đẩy được Hoa Phong lên bờ.

Sau đó nàng sốt cao, liên tục bệnh nặng suốt ba tháng, suýt nữa mất mạng.

Đến khi xuân sang, nàng mới biết ba tháng ấy phụ thân chưa từng gặp mặt mình, hóa ra công lao cứu người lại bị Hoa Nguyệt Vân cư

-ớp mất.

Nàng ta còn giả vờ bệnh một trận như thật.

Từ sau lần đó, sức khỏe Hoa Mộ Thanh càng lúc càng yếu. Cuối cùng, nàng bị hại thê thảm, ch

-ết cô độc trong một ngôi miếu nhỏ tồi tàn dưới cơn mưa như trút.

Thật là… nực cười đến cực điểm.

Bên này, Hoa Phong cũng nhớ lại chuyện năm đó, chau mày lại, cuối cùng vẫn không nỡ trách mắng thêm. Tuy giọng điệu có phần nghiêm khắc nhưng chỉ lớn tiếng quát nhẹ: "Vậy thì về đóng cửa suy nghĩ lại đi! Ăn nói kiểu gì thế, nữ nhi nhà danh giá như Nhị tiểu thư còn cần danh tiếng hay không?"

Lúc này, đại phu nhân cuối cùng cũng nhận ra hôm nay Hoa Phong rõ ràng đang cố tình che chở cho Hoa Mộ Thanh.

Vì sao chứ?

Đang còn nghi ngờ, thì Hoa Nguyệt Vân không chịu nổi sự trách phạt từ Hoa Phong, lập tức đỏ hoe cả mắt, nghẹn ngào nói: "Phụ thân, vốn dĩ là do Nhị tỷ sai trước, ai bảo tỷ ấy khóc lóc thảm thiết như vậy, con còn tưởng tỷ ấy cố tình giấu giếm nữa kìa. Dù sao thì tên Vương Nhị đó mê cờ bạc, háo sắc, lại hay lén lút bàn tán về Nhị tỷ, ai biết hắn có từng chạm vào Nhị tỷ hay chưa…"

"Nguyệt Vân!"

Đại phu nhân vừa nghe thấy chuyện bắt đầu lệch hướng liền lập tức quát lên ngăn cản.

Thế nhưng, còn chưa kịp để nàng ta giải vây giúp Hoa Nguyệt Vân, thì Hoa Mộ Thanh đã rưng rưng nước mắt nhìn sang, vẻ tủi thân xen lẫn đáng thương, khẽ hỏi: "Tứ muội làm sao biết được… tên Vương Nhị đó có tính nết ra sao, lại còn hay bàn tán lén lút sau lưng ta?"

Đại phu nhân vừa nghe câu này, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy!

Hoa Nguyệt Vân là tiểu thư khuê các, sao lại biết được chuyện hành vi lời nói của một tên hạ nhân ngoài phủ?

Ánh mắt bà ta lập tức sắc như d

-ao liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi nhanh chóng đổi thành nụ cười dịu dàng quay sang Hoa Phong: "Cũng chỉ là ta vô tình nhắc đến đôi câu, con bé Nguyệt Vân tâm tư đơn thuần, lo lắng cho Mộ Thanh nên mới lỡ lời thôi."

Hoa Phong gật đầu, nhìn sang Hoa Mộ Thanh rồi nói: "Thôi được rồi, muội muội con còn nhỏ, lại hay ăn nói thẳng thắn, con cũng đừng chấp nhặt với nó làm gì."

Bị xúc phạm, bị hiểu lầm đến suýt mất mạng dưới tay mẫu tử họ… vậy mà lại cứ thế cho qua?

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua đáy mắt, nhưng giọng nói chỉ nhỏ nhẹ đáp:

"Vâng, con hiểu."

Bên kia, Hoa Nguyệt Vân khẽ cong môi nở một nụ cười đắc ý. Đúng là phế vật vẫn mãi là phế vật, đến ch

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!