Hoa Phong gật đầu, liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.
Cả Trữ Thu Liên và Hoa Mộ Thanh đều nhận ra sắc mặt ông ta dường như không còn khó coi như lúc trước.
Điều đó khiến cả hai đều cảm thấy bất ngờ.
Trữ Thu Liên âm thầm nhíu mày, nhưng chỉ có thể tiếp tục nói: "Nhưng không ngờ, nha đầu này lại sai Vương Nhị, không đến Cam Lâm Tự như đã nói, mà lại đi đến một ngôi miếu nhỏ không tên tuổi ở vùng núi ngoại thành, bảo là Bồ Tát ở đó linh nghiệm hơn. Vương Nhị và Mã ma ma vì nàng ấy là tiểu thư, không thể không nghe theo, đành phải cùng đi theo. Nhưng cả hai đều thấy bất an trong lòng, nên đã lén nhờ một tiểu hòa thượng trong miếu quay về báo tin."
"Ta cảm thấy có điều bất thường, liền lập tức phái người đi theo tiểu hòa thượng kia đến xem xét. Nào ngờ vừa đến nơi thì phát hiện, Vương Nhị và Mã ma ma đều đã ch
-ết!"
Trữ Thu Liên vừa nói vừa tỏ ra vô cùng tiếc nuối và không nỡ, lắc đầu đầy đau xót: "Người trong miếu còn nói, ngày Mộ Thanh đến đó đã dẫn theo một vị lang quân tuấn tú vào miếu. Có tiểu hòa thượng đưa cơm còn nghe thấy bọn họ âm thầm mưu tính gì đó, nói những lời như: "Tối nay ra tay, từ nay về sau chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau"."
Bà ta quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh, trong mắt đầy vẻ thương xót và không hiểu nổi, giọng nói nghẹn ngào: "Mộ Thanh à, mẫu thân tự thấy chưa từng bạc đãi con. Tại sao con lại nhẫn tâm ra tay với người thân cận bên cạnh ta như vậy? Dù con có người trong lòng, cũng có thể đến bàn bạc với ta và phụ thân con, thành hay không thì cũng có thể thương lượng. Cớ sao lại ra tay sát hại hai mạng người vô tội?
Con khiến phụ thân và mẫu thân quá đỗi thất vọng rồi!"
Trong lòng Hoa Mộ Thanh cười lạnh, bỏ trốn? Âm mưu?
Đúng là người do nàng gi
-ết, nhưng sự thật… lại có thể để bà ta một lời xuyên tạc, tùy tiện đổi trắng thay đen thế sao?
Nàng khẽ mím môi, khẽ liếc nhìn Hoa Phong sắc mặt đã bắt đầu hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nhiều năm ở chốn triều đình, những vị đại thần thâm sâu khó dò kia, chỉ cần một nét mặt, nàng gần như có thể nhìn thấu trong lòng họ đang toan tính điều gì.
Phản ứng của Hoa Phong lúc này chỉ chứng tỏ một điều, ông ta đã sớm biết rõ mọi chuyện!
Hơn nữa, những gì ông ta biết, hoàn toàn khác với câu chuyện do đại phu nhân vừa kể ra!
Trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức xoay chuyển suy nghĩ, liền cúi đầu xuống, không phản bác, chỉ cất giọng thê lương đầy uất ức: "Không phải như vậy đâu… phụ thân, con… con không có…"
Một câu trả lời nửa vời, mơ hồ.
Nàng vẫn là Nhị tiểu thư Hoa gia yếu đuối, đáng thương, dễ bị bắt nạt như xưa thôi mà.
Phản ứng này hoàn toàn phù hợp với thân phận hiện tại, tính cách, cũng như dáng vẻ đáng có của một người vừa bị vu oan giá họa.
Quả nhiên, Hoa Phong không hề nghi ngờ, chỉ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng: "Con đã chịu ủy khuất rồi."
Chỉ một câu nói ấy, đủ khiến Trữ Thu Liên thất sắc!
Đôi mắt phượng đẹp mê người khẽ mở to, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Hoa Phong: "Lão gia! Nhưng mà Hoa Mộ Thanh… nàng ta rõ ràng đã gi
-ết người—"
Chưa nói dứt câu, đã bị Hoa Phong trừng mắt quát lớn: "Còn dám ăn nói bừa bãi!"
Trữ Thu Liên khựng lại, kinh hãi đến nỗi phía sau, Hoa Nguyệt Vân cũng bị dọa sợ, vội vàng nấp sau lưng bà.
Hoa Phong thấy thế thì không khỏi mềm lòng, giọng nói dịu xuống: "Chuyện đêm qua, sáng sớm nay Tuyên Vương đã cho người đến báo với ta rồi."
Đại phu nhân sững sờ: "Sao lại liên quan đến Tuyên Vương?"
Hoa Phong liếc bà một cái, giọng mang theo tức giận: "Chẳng phải do hai tên nô tài của bà làm nên chuyện tốt đó sao! Chính bọn chúng đ
-ánh thuốc mê Nhị nha đầu, định đem con bé bán vào chốn thanh lâu dơ bẩn! May mà Tuyên Vương đi ngang qua ngôi miếu nhỏ trong núi, nghe được bọn chúng lén bàn bạc âm mưu, mới ra tay gi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!