"Rầm rầm rầm—"
Bên ngoài Phượng Loan Cung, mây đen dày đặc kéo đến, trời đất giận dữ nổi sấm chớp đì đùng, như thể lửa giận của trời xanh chưa bao giờ dập tắt.
Tống Vân Lan quỳ tại nơi tôn quý nhất dưới gầm trời này, trước điện Phượng Loan, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn lên bầu trời, nơi những tia chớp như đang xé toạc trời đất, gào thét điên cuồng.
Trước mặt nàng là người nam nhân mà nàng từng yêu tha thiết, và bên cạnh hắn, là người nữ nhân mà giờ đây hắn yêu sâu đậm.
Đỗ Thiếu Lăng, Hoa Tưởng Dung.
Một đôi trai tài gái sắc, đẹp đến mức như thần tiên quyến lữ!
Trên gương mặt xinh đẹp mê người của Hoa Tưởng Dung ngập tràn vẻ đắc ý xen lẫn kiêu ngạo và khinh bỉ.
Nàng ta cúi đầu nhìn Tống Vân Lan, đôi môi hồng nhỏ nhắn cất lên lời lẽ nhẹ nhàng mà đầy mỉa mai: "Tỷ tỷ, sao phải khổ thế làm gì chứ?"
Tống Vân Lan bật cười lạnh, ôm chặt đứa con thơ trong lòng.
Chưa kịp mở lời, từ một góc trong hậu viện, nơi có một nữ nhân hấp hối bị đám lực sĩ đè xuống, bỗng vang lên tiếng la thảm thiết.
Nữ nhân đó như sống lại lần cuối, gom hết chút sức tàn, đột ngột hất văng những kẻ đè lên người mình, vùng dậy lao về phía Tống Vân Lan, hét lớn một tiếng: "Hoàng Thượng! Hoàng Hậu nương nương bị oan!"
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, thân thể trầ
-n tru-ồ
-ng rách rưới của nàng ta đã bị lôi ngược trở lại, lần nữa bị đám người kia áp chế. Âm thanh nhơ nhuốc đáng ghê tởm vừa mới vang lên đã nhanh chóng im bặt.
Một tên lực sĩ đứng dậy, cung kính quỳ xuống đất, nịnh bợ hướng về đôi nam nữ đang đứng uy nghi giữa vườn cung: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, tiện tỳ đã cắ
-n lư
-ỡi 44."
Tống Vân Lan lập tức siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâ
-m sâu vào da thịt.
Nhưng nàng không để lộ chút yếu đuối hay đau thương nào.
Dù khuôn mặt loang lổ má
-u me, tóc tai rối bời, hình dáng thê thảm chật vật, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp nam nữ đối diện, ánh mắt nàng vẫn ngời sáng, bình tĩnh, kiêu hãnh không một chút khuất phục.
Nàng chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú như ngọc, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng vô tình của Đỗ Thiếu Lăng, người nam nhân mà nàng từng yêu đến điên cuồng, yêu không oán trách, không hối hận.
Thế nhưng giờ đây, ánh mắt của hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo, chán ghét, thậm chí trong đáy mắt còn ẩn chứa sát ý tàn độc.
Tận sâu trong tim nàng lạnh buốt như băng, như có vạn mũi kim đồng loạt đâ
-m vào, không một chút thương xót, xé nát trái tim từng dốc cạn tình yêu vì hắn.
Nàng khép mắt lại, thật lâu sau mới thấp giọng, chậm rãi hỏi: "Đỗ Thiếu Lăng, tại sao?"
Nàng đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, lùi hết bước này đến bước kia, lùi đến mức cả thiên hạ này, chỉ còn Phượng Loan Cung nhỏ bé này là nơi nàng có thể dung thân.
Thế nhưng tại sao, người nam nhân này… vẫn muốn ép nàng đến đường cùng?
Đỗ Thiếu Lăng bước tới một bước, trên gương mặt đầy vẻ chán ghét, giọng nói lạnh băng: "Tại sao ư? Tống Vân Lan, đến bây giờ ngươi còn dám hỏi trẫm tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!