Chương 6: Đừng có mà vui mừng quá sớm!

Còn Nguyễn phi, nghe nói muội muội có được đồ ăn từ thái giám,

Chẳng những không mang về cho chủ tử, mà còn giữ hết bên mình.

Than sưởi cũng đặt cạnh giường bản thân.

Lúc đầu, Nguyễn phi vẫn còn làm cao, nói bóng gió trách muội muội khi quân phạm thượng.

Nhưng sau đó, đói quá, bà ta cũng bắt đầu tranh cướp đồ ăn, kết cục bị đẩy ngã gãy cả chân.

Bà ta cầu xin thái giám quản sự, xin được gặp Thánh thượng,

Nói rằng nếu Hoàng thượng thấy bà thê thảm thế này, nhất định sẽ xót thương mà thả bà ra.

Quản sự thật sự tin lời, nào ngờ bị Hoàng thượng quát mắng một trận,

Trở về liền tát Nguyễn phi hai cái.

Nguyễn phi vừa lạnh vừa đói, co ro trên tấm phản cứng như đá,

Không biết vì sao lại nhớ đến ta.

Bà ta cho người nhắn gọi ta đến, nói nhớ ta, muốn gặp mặt.

Muội muội lại lén trốn ra, nghiến răng nói với ta:

"Ngươi không được đi! Đừng quan tâm đến con đàn bà đó!"

Nàng ta mắng chửi Nguyễn phi không phải người:

"Chính bà ta đã tự tay đẩy ta lên giường lão thái giám, ngoài mặt nhân từ, bên trong độc ác! Ta hận c.h.ế. t bà ta rồi!"

Dĩ nhiên ta không đến gặp Nguyễn phi.

Nguyễn phi là hạng người gì, kiếp trước ta đã nhìn thấu.

Bên ngoài thì thuần khiết cao quý, miệng nói lòng thiện, niệm Phật không dứt,

Kỳ thực lại là kẻ ích kỷ vô tình nhất.

Muội muội khóc lóc van xin:

"Tỷ tỷ, giúp muội đi, muội c.h.ế. t cũng không muốn quay lại lãnh cung!"

"Kiếp trước là muội hồ đồ, không nên ra tay với tỷ, muội hối hận rồi, thật sự hối hận, tỷ giúp muội đi!"

Ta nhìn xuống nàng:

"Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ tha thứ cho người đã g.i.ế. c mình sao?"

"Tỷ nhẫn tâm vậy sao! Không màng chút tình nghĩa tỷ muội à?"

Nàng gào sau lưng ta.

Nhưng bóng lưng ta vẫn cứng cỏi khuất dần nơi cuối con đường.

Thế mà nàng như cao dán chó, bám lấy ta không được liền kéo Hoan tần tới vây ta.

Trước mặt Hoan tần, muội muội vẫn không nhắc đến chuyện đã trở mặt với Nguyễn phi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!