"Dì à, rốt cuộc hôm nay dì bị sao vậy?"
Phương Hạo Vân sinh lòng nghi ngờ, lặng lẽ đẩy dì Bạch ra, vẻ mặt nghiêm túc cất tiếng hỏi.
"Hik! Xem ra dì già đi xấu xí mất rồi, ngay cả như thế cũng không quyến rũ được con…"
Dì Bạch thở dài chán nản, bước tới kéo Phương Hạo Vân đứng dậy nói: "Qua đây ngồi nào, dì sẽ nói cho con biết rốt cuộc là chuyện gì."
Lần này Phương Hạo Vân không hề có hành động chống cự, mặc cho dì Bạch kéo tay của mình, 2 người cùng ngồi trên ghế sofa. Rất lâu sau dì Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, dì nghĩ con cũng nhận ra rồi, hôm nay dì cố tình quyến rũ con, con sẽ không cho rằng dì là thứ đàn bà không biết liêm sỉ chứ?"
Phương Hạo Vân trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ: "Dì đang nói gì vậy? Dì không phải là loại người đó, con biết rõ, bản thân dì cũng biết rõ, tuy hành động của dì hôm nay có hơi khác lạ, nhưng theo con nghĩ chắc chắn có lí do nào đó."
"Ha ha!"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, dì Bạch cảm thấy an ủi mỉm cười: "Hạo Vân, cám ơn lời nhận xét của con đối với dì, nếu dì đã quyến rũ con thất bại, giờ dì sẽ nói hết nguyên do trong chuyện này cho con nghe vậy. Thật ra hôm nay dì làm như thế có liên quan tới tác dụng phụ của Thiên phạt. Nói đơn giản hơn là gần đây dì nghiên cứu ra một cách, chính là lấy độc trị độc, dùng ham muốn ức chế ham muốn."
Phương Hạo Vân không hiểu hỏi: "Dì có thể giải thích rõ hơn được không ạ?"
"Cháu đừng vội, dì đang chuẩn bị giải thích tường tận cho con biết nè."
Nói đến đây, vẻ mặt dì Bạch trở nên nghiêm túc nói: "Hạo Vân, con có biết không? Cháu lợi dụng Thiên phạt giết những kẻ xấu máu lạnh, trong khoảnh khắc chúng chết đi, sức mạnh và tính tàn bạo hiếu sát trong cơ thể chúng được truyền cả sang chỗ con, lâu ngày tích tụ, tinh thần của con cũng bị ảnh hưởng trở nên tàn bạo, với tình trạng của con hiện nay, nói một cách chính xác có thể đánh đồng với kẻ có tiềm chất tàn bạo thích tắm máu, chỉ là ý chí của con mạnh hơn người thường, tạm thời khắc chế được tâm tính, nhưng theo ngày tháng tính tàn bạo không ngừng gia tăng và tích tụ, chỉ dựa vào trị liệu tâm lí đã không còn tác dụng đáng kể. Dì tìm thấy mấy phương thuốc trong sách y thuật cổ, trải qua quá trình dì nghiên cứu và thí nghiệm, chứng minh những phương thuốc này vô cùng hiệu quả trong việc điều trị tâm tính tàn bạo của con, nhưng vẫn cần một liệu pháp bên ngoài phối hợp mới có tác dụng."
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: "Liệu pháp bên ngoài mà dì nói không phải chính là dùng ham muốn ức chế ham muốn chứ?"
"Đúng vậy!"
Dì Bạch gật đầu xác nhận, nói tiếp: "Nói đơn giản hơn nữa là giải tỏa dục vọng. Liên quan đến giải tỏa dục vọng, dì lên mạng tra cứu rồi, hiện nay rất nhiều chuyên gia tâm lí phương Tây cũng đang sử dụng phương pháp này, nhất là đối với những bệnh nhân bị hoảng sợ tột độ do từng tham gia vào cuộc chiến tranh đẫm máu nào đó, vì muốn giúp họ trở lại thành người bình thường, cách điều trị chính là giúp họ giải tỏa dục vọng."
Liên tưởng đến hành vi kì lạ của dì Bạch vừa nãy và những lời dì mới nói, Phương Hạo Vân hiểu ra giải tỏa dục vọng là phải làm việc gì rồi.
"Nếu con không chấp nhận điều trị theo cách giải tỏa dục vọng thì sẽ thế nào?" Phương Hạo Vân bình thản lên tiếng hỏi.
Dì Bạch ngập ngừng giây lát mới trả lời: "Thông qua Thiên phạt, tính khí tàn bạo mà con hấp thụ sẽ tích tụ ngày một nhiều lên, bây giờ đã đến giới hạn cuối mà con có thể chịu đựng, nếu con không nhanh chóng tiến hành điều trị, tâm trí của con sẽ bị nuốt chửng dần dần, cuối cùng con sẽ biến thành một người chỉ biết chém giết, sử dụng bạo lực, thậm chí dùng ma túy để tê liệt bản thân, xoa dịu tâm lí tàn bạo của con."
Phương Hạo Vân nghe xong thở dài, trong lòng khó chịu, theo như lời giải thích của dì Bạch, thực ra hắn và đám sát thủ xấu xa của Thập nhân bang không có gì khác biệt.
Bọn chúng cần giải tỏa và thỏa mãn, hắn cũng cần giải tỏa và thỏa mãn, như nhau cả thôi.
Nghĩ đến đây, tinh thần Phương Hạo Vân bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ lung lay, sắc mặt từ từ chuyển sang trắng bệch.
"Hạo Vân, con không sao chứ?"
Dì Bạch nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của hắn, ân cần hỏi thăm: "Hạo Vân, có phải là tác dụng phụ của Thiên phạt phát tác không vậy?"
"Không phải."
Phương Hạo Vân cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, ngẩng đầu lên mỉm cười với dì Bạch cho dì an tâm.
"Sắc mặt của con rất khó coi, hơn nữa tinh thần không được ổn định lắm. Hạo Vân, con đừng gạt dì nữa, nhất định là tác dụng phụ phát tác rồi…"
Dì Bạch nhạy bén cỡ nào, tất nhiên dì nhận ra chuyện gì đang xảy ra với Phương Hạo Vân.
"Dì à, con không sao, con muốn về đây."
Phương Hạo Vân cố gắng nén tâm trạng của mình xuống, hắn quyết định rời khỏi đây rồi tính tiếp. Hắn không muốn vì căn bệnh của mình mà làm hại dì Bạch hắn tôn kính bấy lâu nay.
"Dì Bạch, con vào phòng trị liệu tâm lí một lát…"
Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, hắn vội xông vào căn phòng trị liệu tâm lí do dì Bạch chuẩn bị riêng cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!