Sắc mặt dì Bạch trở nên nghiêm nghị, nói chắc nịch: "Hôm nay dì sẽ trả lời cháu, hai người muốn đến được bên nhau cần có duyên phận, nhưng cháu có biết không? Duyên do trời định, nhưng phận lại là con người sắp đặt. Hạnh phúc, phải do bản thân đi đấu tranh giành lấy, tuy dì không biết trước khi cháu gia nhập tổ chức đã trải qua những gì, nhưng dì biết cháu từng bị phụ nữ làm tổn thương."
Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân có vẻ không vui, dì Bạch cười nhạt phân bua: "Dì không muốn biết quá khứ của cháu, dì chỉ muốn nói cho cháu biết nếu như cháu thật lòng yêu một cô gái thì không nên so đo e dè gì hết, hạnh phúc cần chính tay mình đi nắm bắt mà."
"Ừm, cháu hiểu rồi." Phương Hạo Vân bị chạm trúng nỗi đau, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, những đề tài như thế đối với hắn có hơi nặng nề.
Hồi lâu sau, khóe miệng Phương Hạo Vân lóe lên một nụ cười: "Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, bây giờ nghĩ lại chẳng qua giống như trải qua một cơn ác mộng mà thôi. Dì Bạch, nói thật với dì, cháu quả thật rất thích cuộc sống hiện tại như thế này."
"Hô hô!"
Dì Bạch ngắm nhìn nét mặt kiên quyết của Phương Hạo Vân, thở phào nói: "Hạo Vân, nghe cháu nói thế là dì yên tâm rồi. À phải, mấy hôm nữa là phía đại học bắt đầu báo danh, cháu có tính chưa? Sau khi nhập học cháu ở trong kí túc xá của nhà trường hay là dọn ra ngoài tự thuê phòng để ở. Dì cảm thấy cháu nên dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ tiện cho dì nghiên cứu tác dụng phụ của Thiên phạt."
"Dì Bạch, ý của dì là... muốn cháu dọn đến ở cùng với dì à?" Phương Hạo Vân ngớ người, câu nói vừa bật ra khỏi miệng liền thấy hối hận, nói như thế dường như không tôn trọng dì Bạch lắm thì phải.
"Thằng nhóc này, ai mà chịu ở chung với mi hử?" Quả nhiên dì Bạch lườm hắn một cái, đưa tay cốc đầu hắn, đôi mắt đen láy xinh đẹp thậm chí còn toát ra vẻ gì đó e thẹn.
Nhìn thấy dì Bạch đỏ ửng mặt, Phương Hạo Vân lúng túng khó xử, nhưng dì Bạch cho đến giờ vẫn là người mà hắn kính trọng nhất, hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện bậy bạ với dì.
"Nghệch mặt ra gì đó? Dì đi nấu cơm, cháu ngồi đợi một lát đi." Có lẽ vì câu hỏi vừa rồi của Phương Hạo Vân, sắc mặt của dì Bạch lúc này cũng không giữ được vẻ bình tĩnh nữa rồi...
Cùng dì Bạch ăn cơm tối xong, thời gian không còn sớm nữa, Phương Hạo Vân cáo từ về nhà. Về đến nhà, hắn thấy Phương Tử Lân và Trác Nhã vẻ mặt lo âu, hắn cảm thấy hơi ray rứt trong lòng, quyết định sau này khi không về nhà đúng giờ, sẽ gọi điện thoại về báo trước.
Nói thật, sự quan tâm lo lắng của Phương Tử Lân và Trác Nhã khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, vì hắn lại cảm nhận được tình thân ruột thịt.
Ai cũng nói xã hội bây giờ quá thực dụng rồi, tình người như cỏ rác, nhưng Phương Hạo Vân thì thấy tình yêu vẫn tồn tại trên cõi đời này đó thôi.
Nằm ở trên giường, Phương Hạo Vân tắt đèn đi, mở to đôi mắt trong màn đêm, nhìn chăm chăm lên trần nhà, suy ngẫm lại những việc xảy ra trong hôm nay.
Cho đến hiện giờ mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, từ chút một, dường như hắn đã hòa nhập hoàn toàn vào gia đình mới này, rất nhiều khi hắn thậm chí quên mất thân phận sát thủ trước đây của hắn.
"Hạo Vân, sau này nếu em về nhà trễ, nhớ phải gọi điện về báo cho gia đình biết trước nghe chưa?" Đột nhiên dòng suy nghĩ của hắn bị tiếng gõ cửa ngắt đứt.
Nghe là biết tiếng của bà chị khó chịu Phương Tuyết Di, hắn vội trả lời chiếu lệ: "Ừm, em biết rồi, hôm nay làm mọi người lo lắng thật áy náy quá."
"Hứ!"
Phương Tuyết Di nguýt dài: "Ai mà lo lắng cho em, chị không nỡ nhìn thấy ba đứng ngồi không yên thôi. À phải, sao em không mở cửa ra, chị phải dạy bảo em một trận mới được."
"Em cởi sạch hết quần áo ra rồi!" Phương Hạo Vân không muốn bị quấy rầy trong lúc cần yên tĩnh, bèn tìm ra lí do hắn cảm thấy hợp lí nhất vào lúc này để không mở cửa.
"Thằng lưu manh!"
Phương Tuyết Di buông một câu trách mắng xong bỏ đi, Phương Hạo Vân nghe tiếng bước chân của chị gái từ từ đi xa, hắn cười đắc ý lắm.
Cũng không biết từ lúc này, hắn từ từ ngủ thiếp đi.
Có lẽ đêm qua ngủ quá trễ, hoặc có lí do nào khác không ai biết, khi Phương Hạo Vân giật mình thức dậy vào sáng sớm hôm sau, nhìn đồng hồ đã là chín giờ sáng rồi.
Thời gian bắt đầu làm việc của nhân viên tập đoàn Thịnh Hâm là đúng tám giờ sáng, nói chính xác là lúc này Phương Hạo Vân đã chắc chắn trễ mất một tiếng đồng hồ.
Nghe Tạ Mai Nhi nói, sếp của họ Văn Kỳ là người quản lí nghiêm khắc nhất trong số tất cả nhân viên cấp cao trong công ty, nhất là không bao giờ cho phép nhân viên cấp dưới của mình đi trễ về sớm.
Nghĩ đến cảnh bà cô già đó nổi cơn lôi đình là Phương Hạo Vân rầu thúi ruột, trễ là cái chắc rồi, còn phải tắm táp thay quần áo nữa, tập đoàn Thịnh Hâm yêu cầu tác phong ăn mặc của mỗi nhân viên cũng khá nghiêm khắc. Vùa bước vào cổng lớn của tập đoàn, ngay chính giữa đã là một tấm gương lớn, làm vậy để nhắc nhở nhân viên phải chú ý sửa soạn ăn mặc cho chỉnh tề vào.
Sau khi hấp tấp chuẩn bị xong xuôi, lúc chín giờ ba mươi phút Phương Hạo Vân mới đặt chân vào công ty, hắn ngồi vào vị trí ngày thường của mình.
Tạ Mai Nhi vừa thấy Phương Hạo Vân đã vội vàng bước tới, vẫy vẫy tay vênh vênh mũi với hắn, hình như muốn nói với hắn là phen này chết em rồi đó nha.
Phương Hạo Vân mặc kệ động tác của bà chị đồng nghiệp Tạ Mai Nhi, thở dài một hơi, đưa tay bật máy tính lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!