Chương 38: 🎮 Thành công nhập học

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Cuối tuần Túc Khê có hẹn, giờ đã có thể gỡ thạch cao, tuy đi đường vẫn phải chú ý, nhưng đi chậm chút thì không thành vấn đề. Bố mẹ không ở nhà, cô hẹn Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên cuối tuần đi gỡ thạch cao, sau đó dạo phố một lúc, mua ít sách tham khảo, không thể quá chú tâm vào chơi game.

Sau khi lễ hội hoa đăng kết thúc, cô định logout, trước khi thoát game, cô huých huých cánh tay nhóc con, lấy một chút tuyết dưới mái hiên, bôi lên chóp mũi của hắn.

Lục Hoán cảm giác lớp nước tuyết mát lạnh nơi đầu mũi, hắn mỉm cười xoa xoa, nói: "Đừng nghịch."

Ngay lập tức, hắn đoán được điều gì đó, tuy vẫn còn ý cười, nhưng con ngươi co lại, có chút không yên. Hắn hoảng loạn nhìn vào khoảng không trước mắt, thấp giọng hỏi: "Có việc... phải đi sao?

"Túc Khê nắm lấy tay trái của hắn. Hắn giật mình, có hơi buồn bã, nhưng hắn cố gắng không để lộ ra ngoài, mỉm cười nói:"Vậy... hẹn mai gặp lại, nàng nhớ cẩn thận."

Túc Khê tính toán thời gian, nếu dạo phố xong, trong game vừa vặn là buổi tối ngày hôm sau, có thể tham gia ải yến tiệc hoàng gia. Tối nay rảnh rỗi, cô có thể chơi game, vậy nên cô nắm tay trái nhóc con, ấn click back, thoát khỏi giao diện trò chơi.

Trò chơi này có một điểm rất đặc biệt, đó là không phải thoát ra luôn, mà hình ảnh đồ họa sẽ từ từ tối dần, cuối cùng mới quay trở về màn hình chính.

Lần này logout, Túc Khê có hơi ngẩn người.

Chỉ thấy nhóc con cô độc đứng trước cửa sổ, bởi vì không biết cô đang đứng đâu, cho nên tầm mắt đảo loạn giữa không trung.

Hắn không chắc nàng đã đi hay chưa, vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích.

Màn hình hiện lên khung đối thoại – hắn hỏi: "Đi rồi à?"

Không nhận được câu trả lời, trên đầu hắn tỏa ra bọt thoại trắng, "Vậy... ngày mai lúc nào gặp nhau?

"Vẫn không có hồi âm. Hắn đứng ở đó, nhìn vào hư không. Bọt thoại trắng tỏa ra,"Đi rồi."

Hắn gục đầu xuống...

Nhóc con vẫn chờ ở nơi đó, xác định nàng đã hoàn toàn đi rồi, hắn mới chậm chạp xoay người, nhìn dòng người đông đúc trên phố.

Sau đó hắn quay lưng về phía Túc Khê, cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn nữa.

Túc Khê:....

Không hiểu sao... rõ ràng cô chỉ logout mà thôi, vì sao nhóc con lại coi như sinh ly tử biệt vậy [1]?!

[1] Xa lìa nhau mãi mãi, hoặc khó lòng gặp lại nhau.

Nhóc con như vậy, khiến Túc Khê có cảm giác muốn login lần nữa! Nhưng Cố Thấm gọi điện thoại, giục cô mau mau ra ngoài, cô bị phân tâm, sợ muộn giờ, vậy nên nhanh chóng xuống giường thay quần áo...

Mà ở bên này, Lục Hoán ở lại cửa hàng vải một lúc, nhìn hoa đăng rực rỡ sắc màu trên phố, hắn cầm đống y phục nàng chọn cho hắn, cùng với túi đựng hũ son, theo thợ may đi xuống lầu.

Lễ hội ồn ào náo nhiệt, hắn len qua dòng người, một mình quay trở về Ninh Vương phủ.

Hắn biết nàng có chuyện phải làm, không thể mãi mãi chỉ ở bên cạnh hắn... Nhưng vì hắn không thể thấy, không thể chạm vào nàng, hắn cảm giác không hề an toàn.

Giống như đối diện với không khí, chỉ có thể bị động chờ đợi, không biết bao giờ nàng sẽ xuất hiện, lại không biết bao giờ nàng sẽ lặng yên rời đi.

Nếu một mai, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, giống như lần trước... suốt tám ngày... thậm chí còn lâu hơn nữa, nàng mãi mãi không xuất hiện, hắn nên làm thế nào bây giờ?

Lục Hoán nghĩ vậy, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, rẽ vào cửa hông như mọi ngày, quay trở về phòng chứa củi. Lúc trước lão Vương phi ban một sân viện mới ở phía Tây cho hắn, khuyên hắn chuyển qua, ở đó có suối chảy róc rách, núi giả cây xanh, còn xa hoa quý giá hơn viện của Lục Dụ An và Lục Văn Tú.

Nhưng Lục Hoán từ chối.

Ninh Vương phủ không phải chốn dừng chân lâu dài, hắn không bao giờ nghĩ sẽ ở đây cả đời, chỉ có mỗi phòng chứa củi này chứa đựng kí ức của hắn và nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!