Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tuy Lục Hoán không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng suốt cả ngày hôm nay, hắn luôn chờ mong nữ quỷ tới thăm hắn.
Giờ nàng đã tới, không một ai biết, chỉ có mỗi mình hắn biết...
Hắn như giấu một bí mật to lớn, không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, khóe môi hơi nhếch lên.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới gì đó, quay ra sau nhìn đám hạ nhân – con đường đá nhỏ hẹp, hai bên đường là hàng cây mai, chỉ một người một lối, không thể đi thành hàng, nếu nàng đứng sau hắn, chắc chắn phải xuyên qua đám hạ nhân.
Bỗng nhiên Lục Hoán nảy sinh khát vọng chiếm hữu, không muốn ai chạm vào nàng.
Hắn sải một bước dài, cách đám hạ nhân một khoảng thật xa.
Đám hạ nhân ở phía sau:.....?
Sao đột nhiên Tam thiếu gia lại đi nhanh vậy?
Đám hạ nhân còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lòng Tam thiếu gia, bỗng dưng bị cách một khoảng, còn tưởng Tam thiếu gia tức giận vì bọn chúng đi quá chậm, vậy nên bọn chúng vuốt mồ hôi trên trán, chạy chậm đuổi theo.
Lục Hoán: "..."
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê thấy nhóc con đang vui vẻ cầm cánh hoa lê, bỗng nhiên cái chân ngắn ngủn vọt lên mấy bước! Đám hạ nhân ở phía sau vội vàng đuổi theo! Hắn lại chạy nhanh cách xa đám hạ nhân một khoảng!
Thấy đám hạ nhân chạy theo, khuôn mặt chibi nhăn lại, càng chạy nhanh hơn, cuối cùng hoàn toàn bỏ xa bọn chúng.....? ? ?
Túc Khê hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Hoán tới Mai An Uyển, nhưng lần này tất cả hạ nhân và ma ma đều cung kính hành lễ với hắn.
Nhất là đám hạ nhân của Lục Văn Tú, bọn chúng đứng ở mái hiên ngoài đại sảnh, nhìn thấy hắn, toàn thân run lẩy bẩy, cúi rạp người xuống, hận không thể vùi đầu vào đất, hình như sợ hắn sẽ trả thù bọn chúng.
Mà huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú, một kẻ gãy chân phải bó nẹp gỗ, một kẻ vì bệnh phong hàn, tiêu chảy mà như con ma ốm, nhìn thấy cảnh tượng này, không thể nói nên lời.
Lão Vương phi ngồi ở giữa.
Bởi vì có lão Vương phi ở đây, Ninh Vương phi và Lục Dụ An miễn cưỡng ra vẻ không có gì, nhưng Lục Văn Tú không thể kiềm chế cơn ghen ghét trong lòng mình! Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Lục Hoán đi vào, ngồi xuống.
Hắn ta học hành không tốt, thua trên tay tên thứ tử này cũng thôi, nhưng tại sao Đại ca cũng thua hắn?! Hắn còn mời được thần y về đây, trị bệnh cho lão Vương phi, được lão Vương phi ưu ái! Không chỉ vậy, hắn dễ dàng đứng thứ nhất trong buổi đi săn!
Có khi nào Tuyết Lang Vương cũng nhiễm phong hàn nên Lục Hoán mới đắc thủ không?! Nếu không phải hắn ta và Đại ca không đi được, sao có thể tới lượt Lục Hoán?!
Tiểu tử này cũng thật may mắn, cứ như ông trời ra tay giúp đỡ hắn vậy, mới có mấy tháng trôi qua, từ một thứ tử Ninh Vương phủ đã trở thành nhân vật không ai không kính nể!
Lục Văn Tú trừng mắt, Lục Hoán không thèm để ý, ngồi xuống bàn tròn, cách mọi người một khoảng khá xa.
Hắn ra hiệu cho hạ nhân dâng lễ vật lên, nói: "Lão Vương phi, đây là nanh sói con săn được, hôm nay là lập xuân [1], con dâng lên cho người, trừ tà lấy may.
"[1] Lập xuân: Vào ngày 3, 4, 5 tháng 2. Lão Vương phi nở nụ cười, cẩn thận xem hộp gấm đựng nanh sói,"Không tồi, con thật có tâm."
Lão Vương phi là người tôn thờ quyền lực, lúc trước trực tiếp bỏ qua Trấn Viễn tướng quân, tìm mọi cách để hai đích tôn tặng lễ vật cho Nhị Hoàng Tử, dứt khoát muốn dựa vào Nhị Hoàng Tử.
Lục Hoán tặng bà ấy chiếc nanh sói này, là minh chứng cho việc đứng thứ nhất buổi đi săn, so với tặng trang sức còn khiến bà ấy vui vẻ hơn. Ngoài ra, thứ này cũng nhắc nhở bà, ở buổi đi săn đó thứ tôn bộc lộ tài năng, khiến bà ấy chú ý.
Túc Khê phát hiện tâm tư nhóc con sâu không thấy đáy, cũng đúng, từ nhỏ tới lớn sống trong Ninh Vương phủ, nếu không phải hắn có tầm nhìn rộng, đã sớm bị Ninh Vương phi giết chết.
Chỉ là nhìn hình dáng chibi kia, nhóc con trông như miếng bánh trôi tròn tròn trắng bóc, đã khiến Túc Khê quên mất điều này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!