Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Thật ra trong lòng Lục Hoán còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như... vì sao ngươi lại ở bên cạnh ta? Vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?
Vì sao chọn ta?
Ngươi muốn gì ở ta, chẳng lẽ ngươi định kéo ta vào cuộc chiến vương quyền, thay ngươi tranh đấu sao?
Nhưng khi người nọ ở bên cạnh, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua người hắn... mấy vấn đề này đã không còn quan trọng nữa.
Điều hắn để ý chính là...
Người nọ có thể ở bên cạnh hắn mãi không?
Lỡ một ngày nào đó, người nọ biến mất thì sao?
Sau này... có thể không quan tâm tới người khác, chỉ nhìn mỗi hắn được không?
Trái tim hắn dạt dào nỗi niềm khó nói thành lời, mong ước, vui sướng, lo lắng, bất an, từng lớp từng lớp, như con sóng vỗ bờ... Từ vui mừng khôn xiết nay lại có chút không yên, hắn chỉ nghĩ được duy nhất một chuyện... Điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn, chính là giây phút được người nọ vươn tay giúp đỡ.
Hắn không sợ gì cả, chỉ sợ một mai đối phương đột ngột rời xa.
Đột nhiên Lục Hoán nhớ tới chuyện tám ngày qua đối phương bặt vô âm tín, không thấy bóng dáng, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, cả ngày ngơ ngác trong căn viện, ngày qua ngày, đêm qua đêm ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cái gì cũng không quan tâm.
Nếu chuyện này còn lặp lại một lần nữa... chỉ sợ hắn không biết đi đâu để tìm đối phương.
Tuy Lục Hoán không muốn hỏi, nhưng hắn thật sự rất tò mò, nhịn không được nói: "Rốt cuộc tám ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ở trong mắt Túc Khê, nhóc con giống như đứa trẻ ở trường mẫu giáo, chờ bạn suốt một tuần nhưng bạn không tới trường, khuôn mặt mếu máo, đôi mắt lên án, chờ mãi cuối cùng cô cũng đến, vậy nên hắn hớn hở nắm tay cô, khuôn mặt chibi tủm tỉm, dồn dập hỏi rốt cuộc cô đi đâu, cô làm gì, vì sao không chơi với hắn.
Hỏi cũng thôi đi, còn giả bộ không để ý mà hỏi, ra vẻ ta đây thuận miệng...
Túc Khê ngã lăn xuống đất, quá đáng yêu!
Cô cảm giác hình như mình trúng độc, hu hu hu, vì sao nhóc con lại moe thế này?!
Nhưng mà... nên giải thích như thế nào bây giờ? Bảo rằng mình có bài kiểm tra?!
Kiểm tra hai ngày liên tiếp, còn bị tịch thu điện thoại?!
Túc Khê cào tóc, đau đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mở quyển sách trên bàn của nhóc con ra, cầm lấy bút lông, lật qua lật lại, chỉ chỉ vào mấy hình ảnh trong sách, rồi mở tung cửa sổ ra.
Ý cô là... ở thế giới của cô cũng có Thái Học Viện, cũng phải làm bài kiểm tra, hơn nữa năm sau cô đã lên năm ba, vẫn chưa đỗ Trạng Nguyên, còn phải tiếp tục học nhiều hơn, lên lớp cao hơn nữa, tóm lại cực kỳ gian khổ.
Nhưng giải thích lại không thể rõ ràng được như vậy.
Nhóc con nhìn quyển sách bị lật giở lộn xộn trước mặt, lại nhìn cửa sổ bị mở ra, suy nghĩ một lúc, đoán: "Ý ngươi là... linh hồn của ngươi bị bắt về địa phủ, sau khi làm khảo thí xong mới được thả ra?
"Cầm bút và sách, tức là cũng phải học tập. Mà mở cửa sổ nghĩa là... được thoát ra ngoài? Túc Khê nghe nhóc con nói vậy, suýt chút nữa ngã xuống giường, cô dở khóc dở cười, quỷ gì mà quỷ, địa phủ là nơi quái nào?! Nhóc con coi cô là nữ quỷ sao?! Ngoài việc đoán cô là quỷ ra không nói, phần còn lại cũng đúng 80%. Trường học và địa phủ không khác nhau là bao, đều phải kiểm tra xong mới được thoát ra ngoài. Dù sao có giải thích nữa hắn cũng không hiểu, cứ để như vậy đi. Túc Khê cười nhạo, túm lấy cánh tay trái của nhóc con –"Đúng vậy".
Trước đây Lục Hoán không tin linh dị thần quái, nhưng hôm nay không tin không được. Huống chi quỷ cũng có thế giới của quỷ, mặc dù con người không nhìn thấy, nhưng thế giới của chúng không khác gì nhân gian, đều có những quy tắc phải tuân theo...
Hắn bỗng nghĩ tới một địa phủ đầy yêu ma quỷ quái, nếu vậy... địa phủ giao nhiệm vụ cho người nọ, yêu cầu phải ở bên cạnh hắn, bắt người nọ hoàn thành nhiệm vụ sao?
Dù sao con quỷ này cũng là bằng hữu của hắn, ngoại trừ quan tâm săn sóc, có rất nhiều chuyện người nọ làm đều có mục đích.
Có lẽ thành công sẽ được thưởng, không thành công sẽ bị phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!