Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sắc mặt hắn cứng lại, trước tiên xem xét xung quanh phòng, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, cho dù là cổng tre hay cửa sổ đều không lưu lại dấu chân, không hề có dấu vết từng bị xâm nhập.
Huống chi hắn luôn cảnh giác, mặc dù mê man sốt, nhưng không thể hoàn toàn ngủ say, có người đi vào mà lại không thể phát hiện.
Cổng tre cũng vậy, rơm rạ bỏ thêm chắc chắn mà tỉ mỉ, nhìn qua trông rất bình thường, không hề phát hiện có trò đùa dai nào cả, ngược lại còn có thể ngăn vài phần gió lạnh.
Thật không thể tưởng tượng được!
Lục Hoán hoài nghi có phải mình sốt hay không, sinh ra ảo giác, thử giơ tay sờ trán, nhưng trên trán bình thường.
Cũng có thể... đêm qua hắn bị sốt tới hồ đồ, nửa mê nửa tỉnh bò xuống giường sửa lại cửa? Hắn đã sớm suy nghĩ sẽ sửa lại mấy khe hở trên cổng tre, đỡ bị gió lùa vào, nhưng gần đây quá mức mệt mỏi, vậy nên chuyện này đành gác lại.
Cho dù nghĩ như thế nào vẫn không thể hiểu được.
Lục Hoán nhìn đệm giường, rồi lại nhìn qua cửa đã được sửa, con ngươi sâu thẳm ánh lên cái nhìn cảnh giác nghi ngờ, nhưng vẫn chưa phát hiện chuyện gì đáng ngờ, vậy nên hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hắn tới tủ quần áo, dưới đống xiêm y rách nát là một thanh chủy thủ được mài từ đá, âm thầm đặt dưới khe hở vách tường.
Hai tên hạ nhân ở bên ngoài lại bắt đầu thúc giục.
Hôm nay là ngày gia quyến Ninh Vương phủ tới từ đường cúng bái tổ tiên, Lục Hoán ở cùng sân với đám hạ nhân, sáng nào cũng nghe thấy tiếng giết gà mổ dê ồn ào.
Tuy hắn chỉ là thứ tử, nhưng không thể không đi cúng bái tổ tiên, nếu không sẽ bị xì xào bàn tán.
Lục Hoán lấy nước lạnh rửa mặt, do bị cảm lạnh nên hơi đau đầu, chờ cho cơn đau giảm đi, hắn mới xoay người mở cửa.
Dọc đường đi, đám hạ nhân luôn lén nhìn, hắn đã sớm quen, không hề né tránh.
Trước từ đường Ninh Vương phủ kết băng, lạnh thấu xương.
Nhi tử của thiếp thất không được vào từ đường, vì thế hắn chỉ có thể quỳ trước cửa lớn. Hắn không có nhiều xiêm y, tất cả đều rất mỏng manh, lúc nào cũng phải chắp vá, bởi vì đang ở tuổi trưởng thành nên hắn cao lên rất nhiều, xiêm y dần chật chội, lộ ra cổ tay và mắt cá chân tái nhợt, trên mặt dính nước bùn và nước tuyết, gió lạnh ngày đông khiến khuôn mặt trắng bệch.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hai chiếc kiệu sơn son thiếp vàng mới khoan thai đi tới, dừng lại trước cửa từ đường.
Hai nam tử lớn hơn Lục Hoán vài tuổi, trên người mặc xiêm y quý giá đẹp đẽ, đạp lên lưng hạ nhân để xuống.
Người thấp hơn tên Lục Văn Tú, hắn nhìn sang Lục Hoán, hừ nhẹ một tiếng.
Ngày hôm qua tìm cớ dạy dỗ Lục Hoán một phen, nghĩ thầm chắc hẳn hôm nay hắn chỉ có thể nằm liệt giường, không thể động đậy được, kết quả tiểu tử này thân thể cường tráng, vẫn có thể đứng lên.
Hắn ta đứng cạnh cỗ kiệu, thấy Lục Hoán thẳng lưng, cực kì không vừa mắt.
Nhìn chằm chằm một lúc, thấy tuy Lục Hoán mặc xiêm y phong phanh, hai má đông lạnh tới trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu, không hề nhìn mình, Lục Văn Tú giận dữ, muốn lấy cớ tiếp tục dạy dỗ Tam đệ một phen.
Còn chưa kịp xắn tay áo, đã bị đại ca Lục Dụ An đè bả vai.
"Văn Tú, đây là từ đường." Lục Dụ An lắc đầu, thấp giọng quát lớn, "Không thể dây vào, có chuyện gì chờ về rồi làm."
Lục Văn Tú giật ống tay áo, trừng mắt nhìn Lục Hoán một cái, "Hôm qua đã tha Lục Hoán, đúng là hời cho nó."
Đúng lúc này chiếc kiệu phượng thêu hoa mẫu đơn hạ xuống, một vị phu nhân đi ra, trên người khoác áo lông cừu ấm áp, nhìn huynh đệ Lục Dụ An, "Còn không mau đi vào?"
Chờ huynh đệ hai người đi vào, Ninh Vương phi xoay người bước vào thiên điện, bỗng quay lại nhìn Lục Hoán quỳ ngoài từ đường.
Lục Hoán vô cùng bình thản, còn hờ hững đối mắt với bà ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!