Chương 27: 🎮 Ta muốn gặp ngươi

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Nông trang của nhóc con chỉ khoảng năm mẫu đất, cũng không tính là quá lớn. Từ kinh thành tới nông trang cũng khá xa, cho dù có cưỡi ngựa tới đây cũng rất mất thời gian.

Bởi vì ở ngoại thành, vậy nên xung quanh đều là đất hoang chưa được khai khẩn, tất cả đều đang được ấp ủ gieo trồng, phần lớn nông trang quanh đây đều là của phú thương, nông dân thuê lại để canh tác cày cấy.

Hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, nước Yến chịu cảnh thiên tai khắc nghiệt, bởi vậy nhìn từ xa, tất cả nông trang đều bị tuyết phủ trắng xóa, dấu chân hỗn độn, bù nhìn ngã xuống cũng không có ai quan tâm. Tuy đây không phải đất hoang, nhưng so với đất hoang còn thảm hại hơn.

Lúc này đầu tư vào nông trang không phải là kế sách hay. Bởi vậy khi nhóc con nói yêu cầu của mình cho Trọng Cam Bình, ông ta mới vô cùng kinh ngạc.

Nhưng nhóc con vẫn muốn canh tác, gia tăng sản lượng nông nghiệp, đương nhiên cũng vì muốn kiếm thêm chút ngân lượng.

Phụ thân của Trường Công Mậu là thợ mộc, hắn ta cũng có chút bản lĩnh, sau khi được thần y cứu giúp, hắn ta vẫn luôn lo lắng, sợ rằng mình là kẻ ngu dốt, không được thần y trọng dụng.

Bởi vậy mấy ngày nay hắn chăm chỉ làm việc, phân tích bản vẽ phòng ấm Lục Hoán đưa cho hắn, bện gỗ bằng dây thừng, sau đó lại sơn qua một lớp hồ! Tốc độ hoàn thành nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi.

Túc Khê zoom to màn hình, hốc mắt Trường Công Mậu đen như mắt gấu trúc, hắn ta vốn là người ốm yếu, nay lại càng thêm quắt queo.

Người này đúng là không ngại khổ, nhóc con muốn làm gì, hắn ta liền ngoan ngoãn làm theo, hận không thể bám dính lấy nhóc con, quỳ xuống bái nhóc con làm Bồ Tát...

Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng nói hắn ta là fan cuồng cũng không quá!

Túc Khê nhìn đứa nhỏ Trường Công Mậu, bỗng dưng cảm thấy hắn ta thật đáng yêu, còn thật lòng coi hắn ta như em trai nhỏ của mình.

So sánh với thị vệ Bính và phó bếp Đinh, tuy hai người này có ơn với nhóc con, nhưng không cư xử như đứa nhỏ Trường Công Mậu, coi nhóc con như thiên thần giáng thế.

Túc Khê đi theo nhóc con xem xét phòng ấm Trường Công Mậu xây dựng.

Căn phòng này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, bởi vì tận lực tiết kiệm gỗ, căn phòng không quá lớn, chỉ cỡ hai mét vuông. Tuy không giống hệt như thùng úm của Túc Khê, nhưng cũng coi như hàng fake chất lượng cao.

Túc Khê càng nhìn càng thấy thích đứa nhỏ Trường Công Mậu.

Nhưng hiển nhiên nhóc con là người kĩ tính, hắn dạo quanh phòng ấm một vòng, chỉ ra mấy chỗ còn thiếu sót, yêu cầu Trường Công Mậu phải sửa lại.

Túc Khê còn đang nghĩ nhóc con thật hà khắc, chỉ thấy đứa nhỏ Trường Công Mậu cười toét miệng, vội vội vàng vàng sửa chữa.

Túc Khê:...

Đừng có cuồng tín như vậy chứ!

Cứ như vậy, chuyện phòng ấm coi như giải quyết xong, chỉ cần đứa nhỏ Trường Công Mậu hoàn thiện nốt, thuê thêm vài hạ nhân, vậy là có thể sản xuất hàng loạt phòng ấm cho gà...

Hiện tại nông trang có tổng cộng 300 con gà, ngoài ra còn có hạt giống cây trồng.

Nhóc con giao cho ba hạ nhân công việc mới.

Hắn tính toán cẩn thận, mỗi phòng ấm sáu mét vuông, mười con gà chung một mét vuông, vậy xếp sáu mươi con gà trong một phòng ấm, xây năm phòng ấm là đủ cho 300 con gà.

Nếu có đủ không gian cho gà ở, sẽ không xuất hiện tình huống gà bay loạn xạ như vừa rồi.

Ngoài ra, nông sản cũng là một vấn đề lớn.

Hiện tại đang rét đậm rét hại, chỉ dựa vào trứng gà không thể nào vượt qua mùa đông này, phải canh tác thật nhiều giống cây trồng khác.

Người nọ đưa cho Lục Hoán khoai tây, tuy khoai tây có thể làm chắc bụng, nhưng với tình hình thời tiết hiện tại, ít nhất phải sang năm sau mới thu hoạch được.

Mà lúc này đang phải đối mặt với thiên tai, từ giờ tới năm mới còn quá dài, ngoài ra vì mùa đông quá mức khắc nghiệt, nhiều giống cây trồng cũng thui chột, không thể lớn được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!