Chương 23: 🎮 Không, ta không vui vẻ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Nhóc con từ biệt Trọng Cam Bình, trên đường trở về, hắn gửi 170 lạng bạc vào ngân hàng tư nhân, Túc Khê có cảm giác như chính mình đang buôn bán có lời, giàu tới mức phải gửi tiền tiết kiệm!

Lúc này đã tích được 23 điểm, cô có thể giải khóa hai địa phương mới.

Đầu tiên là khu phố kinh thành, cô đã mong muốn được dạo quanh nơi này từ lâu.

Còn một địa điểm nữa, Túc Khê vẫn chưa nghĩ ra nên giải khóa nơi nào, để tránh lãng phí cơ hội, cô tạm thời giữ lại lần giải khóa này.

Vì thế Túc Khê có thể nhìn thấy nhóc con đi vào ngân hàng tư nhân, đổi phần lớn bạc thành ngân phiếu, trong tay chỉ còn một ít bạc trắng, hắn bỏ vào trong hà bao.

Hắn đi tới đâu, Trường Công Mậu theo sau đó, lưu luyến không rời.

Vốn chỉ có nhóc con lủi thủi một mình, nay lại có một tên ốm yếu gầy nhom theo sau, thoạt nhìn trông như chủ tớ.

Túc Khê còn đang vui vẻ thay hắn, chỉ thấy nhóc con xoay người, bình tĩnh nói với Trường Công Mậu, "Đừng đi theo ta, ngươi đi đi.

"Túc Khê: Mẹ nó, quá vô tình! Trường Công Mậu mếu máo muốn khóc, chỉ thiếu điều quỳ xuống van xin lạy lục,"Ân công, tại hạ không còn nơi nào để đi! Để tại hạ đi theo ngài đi mà!"

Nhóc con thấy hắn ta như vậy, hơi nhíu mày.

Suy tư một lát, hắn quyết định cho Trường Công Mậu một ít bạc vụn, để hắn ta thay mình ra ngoại thành trông coi sân viện và nông trang.

Trường Công Mậu có nơi chốn để ở, hắn ta hít hít mũi, cảm tạ xong liền rời đi, thay nhóc con thực hiện sứ mệnh bảo vệ nông trang.

Nhóc con kéo vành nón xuống, chậm rãi quay trở về.

Ánh chiều tà phủ lên tường ngói sát hai bên đường, trên phố người đến kẻ đi, mà bóng của nhóc con kéo dài, tưởng như sắp hòa làm một với xiêm y đen tuyền của hắn.

Xung quanh ồn ào huyên náo, có người bán đồ chơi làm bằng đường, có người bán tranh, có người bán đồ ăn vặt nóng hôi hổi, nhưng chỉ có duy nhất nhóc con không dung nhập với họ..

Hắn không có tâm tư dạo phố, mắt nhìn thẳng, lặng lẽ bước đi.

Túc Khê còn tưởng từ nhỏ nhóc con đã phải một mình sống trong Ninh Vương phủ, nếu có người khác ở bên cạnh làm bạn, chắc chắn nhóc con sẽ rất vui mừng.

Nhưng… nhóc con không cần Trường Công Mậu, hoặc có thể nói, hắn không cần ai ở bên.

Ở trong lòng hắn, chỉ có mỗi mình cô mới có thể khiến hắn quyến luyến nhớ thương.

Thứ tình cảm độc nhất vô nhị này, Túc Khê không biết nên vui hay buồn.

Vui chính là mỗi ngày login được thấy dáng vẻ trông ngóng của nhóc con, nhưng buồn là… hắn không chịu kết giao bằng hữu, chuyện này phải làm sao bây giờ?

...

Lục Hoán quay trở về Ninh Vương phủ, dọc đường đi thấy thái y vội vội vàng vàng ra khỏi viện của Lục Văn Tú. Không tìm thấy thần y, đương nhiên chỉ còn cách trông đợi vào người khác.

Thái y cũng đã trở về, nhưng Lục Văn Tú vẫn chưa khỏi bệnh, liên tục nôn mửa phát sốt.

Sau khi được vớt lên từ dòng suối, có hạ nhân vây quanh, thay hắn chà lau bọt nước, nếu thân thể Lục Văn Tú cường tráng hơn một chút, chịu khó mỗi ngày tập võ, lại được thái y tận tình cứu chữa, ít nhất cũng có thể chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng tiếc rằng Lục Văn Tú chỉ là cái vỏ rỗng, miệng cọp gan thỏ, ngày thường đi đường đã mệt mỏi không có sức, càng đừng nói sau khi rơi vào hồ băng sẽ còn sức hồi phục.

Lục Hoán cởi áo choàng màu đen ra, mặc y phục bình thường, trời nhá nhem tối, đám hạ nhân vội vàng chạy qua, không nhận thấy điều gì khác thường.

Hoa đăng con thỏ treo dưới mái hiên nhẹ nhàng lay động, từ sau khi người nọ tặng cho hắn, mỗi ngày trước khi xuất môn, hắn lại cố tình châm đèn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!