Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đương nhiên trong Ninh Vương phủ có mật báo, chuyện Lục Hoán được lão Vương phi gọi tới Mai An Uyển, rất nhanh đã truyền tới tai Ninh Vương phi.
Bà ta cắn chặt răng, nặng nề đặt tách trà xuống bàn, có vài giọt sóng sánh ra ngoài, tên hạ nhân tới báo tin sợ chết khiếp, hốt hoảng quỳ xuống, "Vương phi bớt giận!"
Ninh Vương phi tức tối hỏi ma ma Giáp ở bên cạnh,
"Rốt cuộc lão Vương phi đang suy tính gì chứ, có khi nào là do chuyện bên bờ suối, vậy nên bà ta mới nâng đỡ tên thứ tử kia?! Văn Tú đã bị phạt cấm túc hơn nửa tháng, chờ tới lúc hết lệnh cấm thì thu yến cũng đã kết thúc! Hóa ra bà ta muốn để tên thứ tử kia thế chỗ Văn Tú!"
Ma ma Giáp thấy Ninh Vương phi giận dữ, cũng vội vàng quỳ xuống, nói: "Chỉ cần Vương phi ngăn không cho tên thứ tử kia đi, vậy thì mọi chuyện sẽ không thành nữa."
Ninh Vương phi cười lạnh,
"Tất cả vương tôn quý tộc đều tham dự thu yến, chỉ là một đứa thứ tử mà cũng đòi được ngang hàng? Còn dám nịnh nọt lão Vương phi, để bà ta thế chỗ nó thay cho Văn Tú! Ngươi có biện pháp gì không?"
Ma ma Giáp nói:
"Vẫn còn nửa tháng nữa mới tới thu yến, Vương phi muốn dùng cách nào chẳng được, sao phải nóng vội? Chỉ cần một chút sơ sẩy ngoài ý muốn, khiến cho hắn không thể cưỡi ngựa được, bị cầm tù trong Ninh Vương phủ, vậy thì chắc chắn không thể tham gia thu yến."
Nghe bà ta nói vậy, sắc mặt Ninh Vương phi mới dịu đi đôi chút.
Đúng vậy, chỉ là một tên thứ tử mà thôi.
Tuy rằng nó mạng lớn, ương ngạnh sống tới tận bây giờ, mãi vẫn chưa chết, nhưng một khi bà ta ra tay, để nó biến mất mãi mãi, còn không phải quá dễ dàng sao?
Bà ta ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi tên hạ nhân kia vài câu, không biết dạo gần đây Lục Hoán đang làm gì.
Từ khi lão Vương phi ban khu đất kia cho nó, ra lệnh không được tự tiện tới quấy rầy, không một tên hạ nhân nào dám bén mảng lại gần. Dù sao người đứng đầu Ninh Vương phủ cũng là lão Vương phi, không một ai dám cãi lại lệnh bà.
Hắn ta chỉ có thể trả lời đại khái, tên thứ tử kia dùng ba lượng bạc mua nông cụ, cây giống cùng vài con gà, ở trong viện chăn nuôi cày cấy, làm mấy chuyện linh tinh lặt vặt.
Ninh Vương phi nghe vậy, nhếch môi cười lạnh, còn tưởng nó muốn dùng bạc mua chuộc hạ nhân, làm chuyện gì đó lớn lắm, không ngờ nó chỉ muốn được ăn no mặc ấm, chúi đầu vào mấy chuyện đâu đâu.
Thôi, loại người này không có chí lớn, chính mình cũng quá mức cảnh giác rồi...
Ninh Vương phi ở bên kia không còn quan tâm nữa, mà ở bên này, đã là ngày thứ hai sau khi Lục Hoán viết tờ giấy.
Mới sáng sớm, hắn đã khẩn trương bật dậy, mặc áo choàng vào, đi tới cạnh bàn, run rẩy cầm lấy tờ giấy... nhưng chỉ có vài dòng nhắn gửi của hắn, tuyệt nhiên không còn nét chữ nào khác.
"..."
Lục Hoán vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lật sang mặt sau.
Mặt sau trống không.
Lục Hoán nhíu mày, có hơi thất vọng.
Nhưng hắn nhanh chóng ngẩng đầu, đặt tờ giấy lên trên bàn, lấy chặn giấy đè lại, còn cố ý để đèn dầu ở bên cạnh, không liếc qua không được.
Dựa theo quy luật của người đó, chắc hẳn đêm qua không tới, không thấy được tờ giấy là chuyện bình thường.
Chờ ba ngày nữa xem sao...
Gà trống ở bên ngoài gáy o o, hôm nay Lục Hoán định ra ngoài, muốn đổi nhu yếu phẩm lấy cung tên, tính chuẩn bị cho thu yến nửa tháng sau.
Ở chợ chỉ bán loại cung tên bình thường dành cho thợ săn, sức dãn của dây cung không đủ dài, đầu mũi tên quá cùn, nếu muốn một cây cung tốt, chẳng bằng tự mua chi bạch dương [1] và lông vũ về tự làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!