Chương 16: 🎮 Ngươi là ai?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

[*] Editor: Ở chương 15 mình để là 'sinh nhật', vì khi đó truyện được miêu tả dưới mắt nhìn của Túc Khê

- một nữ sinh sống ở thời hiện đại.

Còn ở chương này, tác giả miêu tả tình huống dưới cái nhìn của Lục Hoán, một con người cổ đại, nên mình để là 'sinh thần'.

_______

Đối với Lục Hoán, ngày sinh thần không khác ngày thường là bao, đều phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng.

Không một ai trong Ninh Vương phủ nhớ rõ, ngay cả Tứ di nương cũng không để trong lòng. Hôm nay Lục Hoán mang thuốc đến, Tứ di nương ôm Tứ muội tới òa khóc, liên tục nói lời cảm tạ, nhưng tuyệt nhiên không nhớ tới sinh thần của hắn.

Bà ấy không nhớ cũng không sao, Ninh Vương gia đã sớm ra lệnh, cưỡng chế mọi người tuyệt đối không được nhắc đến sinh thần bát tự của Lục Hoán, cho dù bà ấy có nhớ đi chăng nữa, cũng không dám chúc mừng Lục Hoán.

Vì thế, Lục Hoán mặc định mình không có ngày sinh.

Nếu như không phải ngày này mỗi năm kinh thành tổ chức thọ yến, giăng đèn kết hoa chúc mừng Thái Tử, chỉ sợ chính hắn cũng không nhớ tới.

Sinh thần, sinh thần.

Lần đầu tiên Lục Hoán biết tới hai chữ này, lại là do vô tình đọc được trong một cuốn sách, ngoài ra, mỗi năm đương kim Thái Tử và Lục Dụ An đều tổ chức thọ yến tưng bừng.

Mỗi lần tới sinh thần của Lục Dụ An, trong phủ cực kỳ náo nhiệt, đại trù phòng bận tới mức chân không chạm đất.

Ninh Vương phi chuẩn bị hai món điểm tâm cho nhi tử, đầu tiên là bát mì trường thọ nóng hổi, sợi mì tươi ngon, nước canh đậm đà, ngụ ý sống lâu trăm tuổi.

Ngoài ra còn có đào trường thọ [1], đỉnh đào như được nhuộm màu đỏ tươi, ý là mong cho nhi tử tránh gặp vận rủi.

Mà phía sau tường viện, Lục Hoán và đám hạ nhân đứng dưới mái hiên, chờ đến lượt được lĩnh thưởng...

Từ trước tới nay không ai nhớ rõ sinh thần của hắn, hắn đã sớm quen với chuyện này, vậy nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến, trên đường quay trở về căn viện quen thuộc, thế mà lại nhìn thấy một bát mì trường thọ nóng hôi hổi...

Bát mì đặt ở trên kệ bếp, sợi mì được kéo dài, nước canh đậm đà, bên trên có một quả trứng chần hơi tái, lòng đỏ căng bóng như sắp trào ra, cùng với một ít hành thái, chỉ ngửi thôi cũng thấy nao lòng..... Cảm giác có hơi hư vô mờ ảo.

Lục Hoán nuốt nước miếng, theo bản năng đi tới, chậm rãi nâng bát mì trường thọ lên, hơi ấm lan tỏa qua lòng bàn tay, khiến cả người hắn nhảy dựng... Hóa ra không phải mơ!

... Có người nhớ sinh thần của hắn?

... Có người chúc mừng hắn? Thậm chí còn nấu mì cho hắn?

Rốt cuộc mục đích của người đó là gì... Hắn ta muốn gì ở hắn...?

Lục Hoán không ngừng suy nghĩ lung tung, buộc mình phải bình tĩnh trở lại.

Nhưng hai bàn tay đang nâng bát mì lại không nhịn được siết chặt hơn, cảm giác ấm áp truyền vào lòng bàn tay lạnh lẽo khiến hắn không nỡ buông ra...

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Lục Hoán ngẩng đầu nhìn xung quanh trù phòng, tâm trạng có hơi nôn nao. Vừa nãy hắn chỉ chú ý tới chiếc đèn hình thỏ con và bát mì trường thọ nên không nhìn kĩ, lúc này mới nhận ra.... Trù phòng có hơi lộn xộn, không để ý có thể vấp chân vào thanh củi, nhưng hiện giờ tất cả đã được dọn dẹp chỉn chu gọn gàng, nằm ngay ngắn ở trong góc.

Mấy ngày trước hắn nhiễm phong hàn, chưa kịp dọn rửa chén bát, mà giờ tất cả đều đã sạch sẽ, thậm chí bồn rửa cũng sáng choang, bát đũa được xếp thẳng hàng thẳng lối.

Đống lương thực được treo lên trên để phơi khô, sau khi dọn dẹp xong, thoạt nhìn tiểu trù phòng cũng không kém cạnh gì so với đại trù phòng của Ninh Vương phủ.

Lục Hoán cảm giác được gì đó, cầm bát mì chạy ra ngoài, gỡ chiếc đèn hình thỏ con đang nghiêng ngả trước gió xuống, nhanh chóng đi tới phòng chứa củi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!