Hề Mặc đầu tiên là đi xếp hàng ở căn tin bệnh viện.
Nhìn một chút, người thân của bệnh nhân lui tới mua cơm, ồn ào hỗn loạn, thậm chí còn thấy vài người bệnh trêи cánh tay bó thạch cao xếp hàng, giống như kiều hoa, chỉ sợ người khác chạm phải tay mình.
Hề Mặc bị kinh hách, đồng thời đối với mùi vị của cơm bệnh viện sâu sắc nghi ngờ, vì vậy chuyển sang đi ra bên ngoài bệnh viện.
Trong rất nhiều năm, cô thật đúng là không giống hiện tại một mình ra ngoài mua cơm, hôm nay ngược lại bị Nguyễn Dạ Sênh dày vò đến phát điên. Trước đây cô muốn thứ gì, sẽ có cái đó, công ty quả thực hầu hạ cô như nữ vương rung tiền, ra ngoài quay phim đều có phần ăn đặc biệt, mức độ phục vụ chỉ còn kém đút cơm tận miệng cho cô. Dĩ nhiên nếu như Hề Mặc nguyện ý, đám trợ lý nhất định sẽ người trước kẻ sau đút cơm cho cô.
Cô đối với đường phố này cũng không quen thuộc, cũng không biết chỗ nào bán thức ăn ngon, vì vậy dưới sự sai khiến của chứng ưa sạch cùng yêu cầu ăn uống cao, cô gọi một chiếc taxi, đi đến nhà hàng cách bệnh viện tương đối gần, nơi trước đây cô đã từng ghé qua vài lần.
Câu nệ như vậy, lúc trở về trời cũng đã tối rồi.
Eo của Nguyễn Dạ Sênh mềm nhũn tựa vào giường bệnh, chăm chú nhìn trợ thủ đắc lực Hề Mặc xách đầy cơm hộp, buồn bã nói: "Đây là đi mua cơm, hay là bò mua cơm đây?"
Hề Mặc không phản ứng cô, đem vài phần cơm hộp lấy ra, đặt trêи bàn cơm, sau khi rửa tay liền ngồi xuống yên tĩnh dùng cơm.
Nguyễn Dạ Sênh cũng rửa tay sạch sẽ, ngồi đối diện cô.
Tùy ý thoáng nhìn, tuy rằng là cơm hộp từ bên ngoài mua vào, cũng không có gì vô cùng khách biệt, nhưng món ăn bên trong cũng xem như tinh xảo phong phú, còn có thêm một phần canh nóng.
Nguyễn Dạ Sênh vươn tay lấy một hộp cơm trong số đó, Hề Mặc nâng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, đem hộp cơm kia di chuyển đến chỗ mình.
Sau đó đưa cho Nguyễn Dạ Sênh một hộp cơm khác.
Nguyễn Dạ Sênh vừa mở ra nhìn, là một hộp cháo trắng.
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
" Ăn." Giọng nói của Hề Mặc không phập phồng mà nói với cô.
Nguyễn Dạ Sênh thẳng tắp nhìn chằm chằm cháo trắng: "Cái này?"
"Cái đó."
Nguyễn Dạ Sênh kháng nghị: "Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy là một chút chủ nghĩa nhân đạo cũng không có sao?"
Hề Mặc thản nhiên nói: "Sắp tới ta có một bộ phim phải tham gia, đối với hình thể yêu cầu vô cùng cao, Lộ Thanh Minh muốn ta duy trì vóc dáng. Ngươi hiện tại nếu đã dùng cơ thể của ta, thì hảo hảo tuân thủ quy tắc cho ta, buổi tối chỉ có thể ăn cháo trắng."
Nguyễn Dạ Sênh cầm muỗng, bất động, vẻ mặt buồn bực.
Hề Mặc tư thái đoan trang, ăn chậm nhai kỹ, chờ nuốt xong, lúc này mới chậm rãi hỏi cô: "Trước đó ngươi cam đoan sẽ phát huy đạo đức nghề nghiệp chạy đi đâu rồi? Bị chó ăn?"
Nguyễn Dạ Sênh: "……."
Tinh thần nhân đạo của ngươi bị chó ăn.
Bất quá cô đã chờ đến bụng đói kêu vang, với suy nghĩ có cháo ăn còn tốt hơn không có gì ăn, cầm muỗng cúi đầu uống cháo. Uống vài ngụm, lúc này mới thoáng nâng ánh mắt nhìn Hề Mặc, không thể không nói, lúc Hề Mặc dùng cơm dáng vẻ thật sự không thể xoi mói, giở tay nhấc chân quý khí thiên thành, trừ phi là từ nhỏ gia giáo nghiêm cẩn, người bình thường thật đúng là giả vờ không được.
Trêи bàn cơm nhất thời vắng lặng.
Qua một lúc, Hề Mặc nói: "Ngẫm lại Trầm Khinh Biệt mỗi buổi tối chỉ có thể ăn vài cọng rau xanh lá cây, lướt Weibo nhìn mỹ thực chảy nước miếng, ngươi nên cảm thấy hài lòng đi."
Đây rốt cuộc là an ủi sao? Nếu như là an ủi, ngươi có thể đừng bưng lại đây cái vẻ cao ngạo đó hay không?
" Ta rất hài lòng, hài lòng đến muốn quỳ xuống tạ ân rồi đây." Nguyễn Dạ Sênh liếc xéo một cái: "Bất quá ta cũng thấy kỳ lạ, ngươi thế nào biết Trầm Khinh Biệt mỗi buổi tối cũng chỉ ăn vài cọng rau chứ."
Hề Mặc cười nhạt: "Cô ta mỗi buổi tối đều sẽ đăng hình mỹ thực lên Weibo. Thịt quay, sữa đặc, bánh kem, thịt bò, các loại món ăn, cái gì nhiệt lượng cao cô sẽ đăng hình cái đó, bên dưới một đám fan khóc hô ăn nhiều như vậy mà vẫn thon thả không hổ là nữ thần của ta, yêu yêu yêu."
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!