Trong phòng vô cùng mờ mịt, tấm màn được kéo lại kín mít, cơ hồ chắc chỉ có được vài tia sáng lọt qua.
Khách sạn mà đoàn phim chọn vừa mở ra không lâu, cách bố trí của khách sạn cũng mang một chút phong cách riêng, cửa phòng vừa mở ra chỉ có thể nhìn thấy được một góc nhỏ của căn phòng, còn lại đều bị khuất. Nguyễn Dạ Sênh tiến lên phía trước vài bước, lúc này mới nhìn thấy khu vực của chiếc giường, cô xem xét một lúc, lập tức đứng lại.
Trêи giường không có người, cái chăn đang trong trạng thái bị xốc lên.
Thẻ phòng lúc nãy đã bị Nhan Thính Hoan lấy đi, cơ bản Hề Mặc sẽ không có thẻ phòng, chắc chắn không thể đi ra ngoài, hơn nữa theo lời nói của Nhan Thính Hoan, Hề Mặc đang bị cảm khá nặng, luôn nằm ngủ trêи giường, càng chắc chắn không có khả năng đi ra ngoài mới đúng. Cánh cửa nhà vệ sinh là dùng loại kính mờ để thiết kế, hiện tại cửa đang đóng chặt, nhưng có thể nhìn thấy đèn phía bên trong đang tắt, thoạt nhìn qua không giống có người đang ở đó.
Vậy Hề Mặc đang ở đâu?
Nguyễn Dạ Sênh cân nhắc một hồi, trong tiềm thức đã cảm thấy có gì đó không phù hợp, bắt đầu thăm dò, thấp giọng gọi: "Hề Mặc, cô ở đâu?"
"… Tôi đây."
Nguyễn Dạ Sênh vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên tiếng đáp lại.
Nguyễn Dạ Sênh dựa theo tiếng trả lời nhìn đến, liền thấy Hề Mặc chậm rãi từ gầm giường chui ra. Xem ra lúc nãy là nàng nằm ở phía dưới chiếc giường, cho nên từ vị trí đứng của Nguyễn Dạ Sênh nhìn đến, tầm nhìn bị hạn chế, thân ảnh Hề Mặc bị chiếc giường che khuất nên nhìn qua chắc chắn sẽ không thấy.
"Cô đang tìm cái gì ở đó?" Nguyễn Dạ Sênh không biết tại sao nàng lại chui xuống dưới đó, một người bình thường nếu có đánh rơi một món đồ nhỏ ở dưới đất sẽ sử dụng loại nửa quỳ nửa bò này để tìm một cách cẩn thận, cho nên lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới hỏi như vậy.
Nhưng vấn đề này vừa hỏi ra khỏi miệng, Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn Hề Mặc, cảm thấy hình như không đúng.
Sắc mặt hiện tại của Hề Mặc trắng bệch, một thân mồ hôi lạnh ướt đẫm, trêи tay vẫn đang cầm chiếc đèn giường, kϊƈɦ cỡ của chiếc đèn này của khách sạn là tương đối nhỏ, có thể dễ dàng tháo lắp. Mà bộ dáng nàng cầm chiếc đèn rất giống một loại tự vệ, có thể vừa rồi nàng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, cho đến khi nghe được giọng của Nguyễn Dạ Sênh, nàng mới bình tĩnh lại, lộ diện đi ra.
Nguyễn Dạ Sênh tâm tư kẽ động, trong một thoáng đã hiểu rõ toàn bộ. Vừa rồi Hề Mặc ở dưới đó, vốn không phải là tìm đồ bị rơi mất mà nàng đang trốn đi để tránh không cho người tiến vào nhìn thấy mình, mà cái đèn kia bị tháo ra được nàng xem là vũ khí tự vệ tạm thời.
Hề Mặc thấy ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh rơi vào chiếc đèn trêи tay mình không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng không nói gì, chỉ bước đi vài bước nhẹ nhàng, đem chiếc đèn trả lại chỗ cũ, rồi bật đèn trong căn phòng lên.
Thân thể nàng lảo đảo, nhìn về phía trước, ngay cả bước đi đều hiện rõ mười phần mệt mỏi, Nguyễn Dạ Sênh lo lắng, vốn muốn hỏi nàng vài câu, nhưng nhìn đến bộ dạng lúc này của nàng, không đành lòng hỏi tới hỏi lui, nhanh chóng tiến đến đỡ lấy nàng, muốn để cho nàng ngồi trêи giường nghỉ ngơi một chút.
Tại thời điểm Nguyễn Dạ Sênh vừa chạm đến cánh tay để đỡ lấy Hề Mặc, cảm giác như da thịt Hề Mặc nóng đến muốn làm bỏng tay cô, mồ hôi thấm ướt cả quần áo nàng đang mặc, cô vội quát lên: "Làm sao mà để nóng như vậy? Nhanh, nhanh nằm xuống."
Hề Mặc nửa ngồi nửa nằm, dựa đầu trêи giường, Nguyễn Dạ Sênh đến dùng nước nòng làm ướt khăn lau mặt, vắt khô rồi quay lại thay Hề Mặt lau mặt và cổ đang đổ đầy mồ hôi.
Động tác của nàng rất cẩn thận và đặc biệt nhu hòa, Hề Mặc nhìn thấy khuôn mặt cô gần sát, thấp giọng nói: "Vừa rồi chắc là hù dọa đến cô rồi?"
Nguyễn Dạ Sênh vừa lau vừa nói: "Cũng không có hù dọa đến tôi, chỉ là có chút lo lắng. Cô vừa rồi làm sao vậy, tại sao phải ở dưới đó, còn cầm đèn giường?"
Tuy trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần, nhưng vì muốn hiểu cho cảm giác của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh không trực tiếp hỏi nàng có phải là đang trốn tránh cái gì không, cũng không hỏi nàng đang che giấu điều gì. Dù sao thì loại hành động như thế đương nhiên là có chút cổ quái, vừa rồi cô cũng đã nhận ra Hề Mặc thấy xấu hổ, nếu như trực tiếp hỏi thẳng chỉ sợ là không thỏa đáng.
Hề Mặc bắt đầu trầm mặc.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Nếu hiện tại cô không muốn trả lời lời thì…cũng có thể không cần trả lời, dù gì chuyện quan trọng bây giờ là cô phải nghỉ ngơi thật tốt. Khi nào cô muốn nói ra, có thể mọi lúc tìm đến tôi, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện này."
"Tôi muốn."
Nguyễn Dạ Sênh nghe được hai chữ này, lập tức dừng động tác lại, nhìn xem Hề Mặc.
Mặc dù giọng nói của Hề Mặc là hữu khí vô lực, nhưng khi nhìn đến ánh mắt thì rất chuyên chú, nói: "Tôi muốn trả lời cô, bây giờ tôi phải trả lời. Nếu như tôi không trả lời cô rõ ràng thì… chắc chắn cô sẽ không hỏi lại, mà như vậy cô sẽ càng thêm lo lắng."
Khăn mặt trong tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh ôn nhu nói: "Được, cô nói, tôi nghe."
"Khi nãy tôi nằm thấy ác mộng." Thần sắc trong mắt Hề Mặc bắt đầu ảm đạm đi như bị đêm tối bao phủ lấy, nàng nói: "Thời điểm giật mình tỉnh giấc, trong đầu tôi trở nên hỗn loạn, sau đó tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng từ bên ngoài. Nói thật, lúc đấy tôi cảm thấy vô cùng khẩn trương, thẻ phòng chỉ tôi mới có, tuy nhiên nhân viên khách sạn cũng có thẻ dự phòng, nhưng nếu là nhân viên phục vụ phòng thì
đối phương hẳn là phải gõ cửa mới đúng, cho nên tôi nghĩ rằng có người dụng tâm muốn vào phòng tôi, lúc đó tôi chỉ muốn trốn đi, thuận tay cầm thêm đền giường để tự vệ."
"Tôi xin lỗi." Nguyễn Dạ Sênh chỉ cảm thấy áy náy trong một thoáng đã xông thẳng lên đầu: "Tôi sợ là cô đang ngủ, sợ quấy rầy đến cô nghỉ ngơi, nên không gõ cửa mà đi vào. Còn nữa, lúc kia không phải Thính Hoan đã đến phòng cô một lần sao, cô ấy đi mua thuốc cho cô, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ, lại sợ lát sau cô không ra mở cửa nên đành phải cầm lấy thẻ phòng của cô, tôi nghĩ cô cũng biết chuyện này."
"Cô không cần phải nói xin lỗi." Hề Mặc hiểu được, nhẹ gật đầu: "Tôi có nhớ là buổi sáng Nhan Thính Hoan có đến một lần, lúc ấy trạng thái tinh thần của tôi không được tốt lắm nên không có chú ý đến cô ấy nói gì, thì ra là lúc cô ấy lấy thẻ phòng đi có nói với tôi, chỉ tại tôi muốn ngủ nên không nghe rõ, còn cho rằng thẻ phòng vẫn còn ở trong phòng, thì ra là vấn đề của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!