Chương 44: (Vô Đề)

"Cô không phải là muốn tôi chọn sao?" Nguyễn Dạ Sênh đưa ra đề nghị: "Những thứ này dù sao tất cả cũng là đồ của cô, chúng nhất định sẽ thích được cô chọn."

Hề Mặc dùng một ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô.

Sau đó Nguyễn Dạ Sênh lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Mà nếu là cô lựa chọn, tôi chắc chắn đều thích." (~~là thính độc!!!)

Hề Mặc: "…"

Hề Mặc không còn cách nào, lựa chọn một bộ cho Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, ngón tay trêи sợi vải nhẹ nhàng phủi vài cái, cười cười nói lời cảm ơn với Hề Mặc. Trêи mặt cô có bao nhiêu vui vẻ đều hiện hết trêи mặt, đây là yêu thích từ tận đáy lòng tựa như sóng mắt bên trong tràn ra, đọng lại trêи mi mắt của cô.

Hề Mặc nhìn cô một cái, rồi nghiêng ánh mắt về hướng khác. Nguyễn Dạ Sênh biểu hiện sự yêu thích vơid bộ đồ cưỡi ngựa này, nhìn qua bộ dạng yêu thích đó, vậy mà trong lòng cảm giác được một tia không hiểu là loại tình cảm ấm áp gì. Như bị ánh nắng mặt trời một mực chiếu vào.

Hề Mặc tự nhận là bản thân chưa từng yêu mến ai, từ nhỏ đến lớn, nàng thật sự đã thấy quá nhiều thứ tốt, thấy nhiều hơn thì cũng chỉ biết chết lặng, không có thứ gì gọi là đặc biệt yêu thích, những thứ đó đối với nàng là rất dễ để có được, cho nên với yêu thích, hai từ này thật sự nàng không thể có được một nhận thức rõ ràng về nó. Nàng có lẽ không biết được cái gì gọi là chân chính yêu thích, nhưng hiện tại, nàng phát hiện chính mình có chút yêu thích bộ dạng này của Nguyễn Dạ Sênh.

Yêu thích là bệnh, bệnh này sẽ lây sao?

Thấy Nguyễn Dạ Sênh một mực bất động ở đằng kia, Hề Mặc nhịn không được hối thúc nói: "Còn không đi thay, chẳng lẽ còn muốn tôi mặc cho cô?"

"Nếu như cô mặc cho tôi, tôi đây chắc chắn sẽ càng thích hơn."

Hề Mặc cười lạnh một phát: "Nhưng tôi đây chắc chắn là không thích rồi."

Nguyễn Dạ Sênh đem đồ đi thay, đi đến cái gương to bên cạnh, nhưng không nhìn đến tấm gương kia, cúi đầu làm bộ dáng bắt đầu cởi quần áo.

Hề Mặc xét thấy hình như có gì đó không đúng, lập tức nói: "Tại sao cô đột nhiên nói thay là thay?"

Nguyễn Dạ Sênh xoay người lại, gương mặt tỏ ra là người cực kỳ vô tội: "Không phải cô thúc tôi thay đồ nhanh sao?"

Hề Mặc: "…"

Đây vốn là phòng thay đồ của Hề Mặc, ngoại trừ cô thì người ngoài không vào được, cho nên ở trong đây cũng không cần thiết phải có nơi khác để thay quần áo. Hề Mặc còn cho rằng Nguyễn Dạ Sênh tốt xấu gì trước khi thay cũng phải nói cho mình một tiếng, mời nàng đi ra ngoài, ai biết được Nguyễn Dạ Sênh lại không kiêng dè, nàng đành phải lẳng lặng chuẩn bị đi ra ngoài.

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng muốn tránh mặt, nói: "Thật ra thì cô ở đây cũng không có việc gì, tôi không cảm thấy ngại, dù sao đây là cơ thể của cô, không phải từ nhỏ đến lớn, cô đã xem qua vô số lần rồi sao ?"

Hề Mặc nghe thấy vậy nhìn chằm chằm cô một hồi, vẫn là đi ngoài, đóng cửa lại, ngồi đợi ở bên ngoài.

Nguyễn Dạ Sênh ở đằng kia cười cười, quay đầu nhìn lên tấm gương, từ từ đi xa ra, cho đến khi tấm gương kia không thể phản chiếu lại thân thể này, lúc này mới đứng lại. Cô lấy đồ cưỡi ngựa treo ở một bên, nhắm mặt lại, chậm rãi bắt đầu cởi y phục trêи người. Cũng chỉ có lúc phải lấy đồ treo bên cạnh cô mới ngắn ngủi mở mắt nhìn vị trí của nó, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại, trong lòng rất chuyên chú để mặc đồ vào.

Đã lâu như vậy, cô vẫn luôn nhắm mắt để tắm rửa, nhắm mắt để cởi quần áo, nhắm mắt mặc quần áo vào, đợi cho đến khi quần áo này chỉnh tề, che chắn đầy đủ lúc này cô mới đi đến điều tấm gương điều chỉnh, sửa sang lại dáng vẻ, ăn mặc đoan chính. Cô biết rõ sau khi trao đổi thân thể, Hề Mặc ghét nhất là cơ thể của mình bị người khác nhìn đến, không phải là chưa nói qua, lần đầu tiên lúc tắm rửa, Hề Mặc đã từng yêu cầu Nguyễn Dạ Sênh nhắm mắt lại, chuyện đó chỉ cần là một lần, Nguyễn Dạ Sênh sẽ rất giữ chữ tín để thực hiện, chuyện này làm cho Hề Mặc rất kinh ngạc.

Có thể Hề Mặc không biết, về sau này, Nguyễn Dạ Sênh đều làm theo yêu cầu của mình, mỗi một lần đều nhắm mắt lại, chưa bao giờ nhìn trộm qua cơ thể Hề Mặc. Cơ thể của Hề Mặc ở một mức độ nào đó đối với cô mà nói, quả thật vẫn như cũ rất ʍôиɠ lung, còn có thêm rất nhiều cản trở, không có cái gì gọi là ấn tượng thực tế. Cô tôn trọng và cũng cảm nhận được cảm giác của Hề Mặc, không muốn để lại cho Hề Mặc có chút gì khó chịu cùng xấu hổ, cho dù Hề Mặc không biết nhưng cô vẫn giữ như vậy.

Quả thật nhắm mắt lại để làm những thứ này sẽ có rất nhiễu chỗ bất tiện, cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng cho dù khó thì vẫn có thể thực hiện, ví như một người mù khi luyện tập nhiều lần, từ từ sẽ thích ứng dần với việc sinh hoạt trong bóng tối. Mỗi lần tắm rửa hoặc là thay quần áo hay là làm những việc cá nhân, Nguyễn Dạ Sênh tựa như một người bị mù lòa, thời gian trôi dần, cũng hình thành như thói quen, hiện tại cô có thể mười phần tự nhiên nhắm mắt lại mà hoàn thành những chuyện sinh hoạt cơ bản này.

Từ từ nhắm hai mắt, mặc vào chiếc quần cưỡi ngựa, đổi tốt áo sơmi, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới đi đến tấm gương trước mặt, sửa sang lại một chút áo sơmi và quần, một thân quần áo thẳng tấp, đón lấy một bộ quần áo mới. Như vậy đã trọn vẹn thay ra, Nguyễn Dạ Sênh nhìn lên tấm gương, trong lúc đó có chút hoảng hốt.

Hề Mặc trước kia luôn bưng một tư thái kiêu căng đứng ở trêи cao để nhìn xuống, khoảng cách đó là khá xa, vì vậy khó tránh làm cho người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận, mà cũng bởi vì vẻ đẹp của nàng muốn thu liễm lại cũng không thể thu, dù cho cổ áo có khép kín, có chặt chẽ đến đâu thì cũng bộc lộ ra nét đẹp rất tự nhiên, căn bản là không thể giấu được, những người ganh tị với nàng đã bị ánh sáng chói mắt này thuyết phục, chỉ có thể đứng nhìn.

Thiên thiên vạn vạn ánh đèn flash hội tụ, tập hợp lại chỉ bởi vì nàng.

Nhất là đôi chân dài cùng với chiếc eo của nàng, thật sự là vô cùng thích hợp với loại đồ cưỡi ngựa làm tôn lên vóc dáng con người này, mặc nó vào so với bình thường nhiều thêm vài phần cảm giác lưu loát. Nguyễn Dạ Sênh nhìn tới nhìn lui trêи tấm gương, càng nhìn càng thấy khí chất của Hề Mặc mặc chúng vào sẽ hợp hơn. Khí chất là từ bên trong con người, bề ngoài có thể thay đổi nhưng bên trong thế nào cũng không thay đổi được.

Sợ Hề Mặc phải đợi lâu, Nguyễn Dạ Sênh không trì hoãn nhiều thời gian, bản thân đi ra ngoài, để Hề Mặc đi vào thay.

Những thứ đồ cưỡi ngựa này đều đặc biệt dựa theo số đo của Hề Mặc để thiết kế, theo lý thì sẽ không vừa vặn với cơ thể của Nguyễn Dạ Sênh nhưng vẫn còn tốt là do Hề Mặc cũng chỉ cao hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút, hai người lại thuộc cùng một vóc người hơi gầy guộc, không hơn kém nhau nhiều, hiện tại nàng dùng cơ thể Nguyễn Dạ Sênh đi thay quần áo, quần này có chút hơi dài rồi, nhưng dù sao cũng phải mang giày ủng, nhìn không ra được ngược lại không có vấn đề gì.

Nàng duy nhất có chút không thích ứng, đúng là dáng người Nguyễn Dạ Sênh thật sự quá gợi cảm, nhất là kϊƈɦ thước phần lưng với bờ ʍôиɠ, bị loại quần cưỡi ngựa này bó lại, lộ ra một đường cong.

Nàng tự nhận là hết sức hài lòng với cặp ʍôиɠ của chính mình, không nghĩ tới Nguyễn Dạ Sênh vậy mà càng… khiến cho nàng thỏa mãn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!