Máy quay trở về vị trí cũ, Nguyễn Dạ Sênh trở lại vị trí ban đầu.
Thư ký trường quay gõ clapperboard, Đinh Phái bước vào, Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy nghênh đón, lại quỳ xuống một lần nữa.
Đinh Phái nói lắp: "Hộ Khương giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt cúc cung tận tụy, trẫm nghe… Tin dữ, cảm thấy thất chi hoằng cốt…"
"Cắt!" Lâm Khải Đường vừa nghe anh ta thoại liền quát: "Cái gì hoằng cốt! Là mất một cánh tay! Đọc theo tôi, gong! không phải là hong! Còn nữa, cậu nói lắp ba lắp bắp cái gì vậy, thần thái hoàn toàn sai, cậu đến thay hoàng thượng tuyên đọc thủ dụ, không phải đến đọc chiếu thỉnh tội!"
Hắn cũng không phải loại đạo diễn nghiêm khắc, bình thường đều tương đối dễ gần, có đôi khi còn rất biết làm sinh động bầu không khí, hiện tại lại quát lớn tiếng, xem ra là thật sự bị tức giận không nhẹ.
Đinh Phái vốn dĩ cũng đã rất khẩn trương, lần đầu tiên đọc sai chọc mọi người cười một trận, hắn tinh tường nghe được hiện trường có người đang cười, hiện tại lại phạm sai lần thứ hai, còn bị Lâm Khải Đường quát, nên càng khẩn trương đến không biết đứng ở chỗ nào mới là chính xác, mặt mũi cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Thật ra lúc quay phim nói sai lời thoại đặc biệt bình thường phần nhiều là nói sai trình tự không cẩn thận nói sai hoặc diễn viên bởi vì quên thoại mà tự mình sửa thoại, thêm thắt vài câu. Nhưng đọc sai một số từ gần âm là rất ít có, bình thường lúc diễn viên đọc kịch bản nhìn thấy một số từ khó phát âm thì sẽ nghiên cứu hoặc trợ lý sẽ giúp nghệ sĩ đánh dấu những từ khó phát âm dễ lẫn lộn, mà Đinh Phái phát âm sai phần lớn từ ngữ đều thông thường rất ít có người đọc sai âm.
Nói sai lời thoại sẽ khiến người khác bật cười, loại tình huống này cũng là rất nhẹ nhàng, rất nhiều hình ảnh hậu trường đều vô cùng thú vị. Nhưng nếu như phát âm sai, còn là những từ thông thường thế này, thì thật sự là một trò cười – tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng có người trong lòng chính là đang nghĩ ca sĩ này chỉ có dung mạo, lại không có trình độ.
Mà Lâm Khải Đường vốn dĩ cũng không phải giận Đinh Phái đọc sai, mà chỉ là sau khi hắn đọc sai khiến một số người chê cười, Đinh Phái vừa nghe người khác cười, trạng thái càng trở nên bất ổn, càng ngày càng khẩn trương căn bản không dám diễn nữa. Loại phát âm này nếu sai có thể dựa vào hậu kỳ phối âm để chỉnh sửa, nhưng cả trạng thái của hắn cũng đã bị ảnh hưởng, nên buộc phải quay lại, đây mới là điều khiến Lâm Khải Đường tức giận.
Nghe được một số người cười thầm, Hề Mặc quỳ ở trong góc khẽ nhíu mày.
Cô vẫn cảm thấy cười nhạo lúc người khác xấu mặt là hành vi không gia giáo, vốn dĩ cô cũng không có gì đối với Đinh Phái, chỉ nhớ rõ trêи bàn cơm Nhan Thính Hoan luôn lừa anh ta uống rượu, hiện tại nhìn thấy, cảm thấy anh ta đứng run rẩy, bộ dạng rất đáng thương. Bất quá cô phải giữ khoảng cách, hơn nữa hiện tại hoán đổi thân xác, trong đoàn phim cũng không phải là nhân vật có tiếng nói gì, nên cũng chỉ có thể yên tĩnh đợi, không thể làm gì khác.
Đinh Phái mặc dù có một lượng fan nhờ ca hát, nhưng cũng không tính là quá nổi bật trong giới ca sĩ, nhất là ở phương diện diễn xuất căn bản là không có kinh nghiệm, người trong giới có một số người thích thượng đội hạ đạp, nếu như đổi lại là Nghiêm Mộ đọc sai, có lẽ cũng không ai dám cười ngay trước mặt hắn.
Lâm Khải Đường không hài lòng, yêu cầu quay lại, đáng tiếc vài lần kế tiếp Đinh Phái vẫn khẩn trương e rằng không thể tiến nhập trạng thái, vì vậy Nguyễn Dạ Sênh chỉ đành tiếp tục quỳ, đứng lên rồi lại quỳ xuống, không ngừng lặp lại phân đoạn khô khan này.
Sau mấy lần NG, Lâm Khải Đường khoát khoát tay rốt cục bị hành hạ đến không còn cách nào khác: "Được rồi trước điều chỉnh vài phút, lát nữa quay lại. Đinh Phái cậu xem lại lời thoại của mình, nếu như thực sự không được thì cứ đọc mấy bài thơ đường quen thuộc, đầu giường ánh trang sáng, dưới đất ngỡ là sương, đừng để lời thoại ảnh hưởng đến không thể qua được.
Tôi cũng không yêu cầu gì khác, chỉ cần thần thái động tác của cậu phù hợp là được, sau này sẽ phối âm cho cậu."
Đinh Phái biết đây cũng là biện pháp cuối cùng, đỏ mặt gật đầu: "Được, cảm ơn đạo diễn Lâm."
Nguyễn Dạ Sênh lần này đứng lên chân đã phát run, ra bên ngoài lảo đảo một bước, nàng bình tĩnh bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế đứng của mình, lúc này mới đứng được đoan chính. Trước đó lúc tế điện cả quá trình nàng đều phải quỳ, vừa rồi lại quỳ rất nhiều lần, đầu gối mơ hồ phát đau.
Đinh Phái lập tức bước đến, lúng túng nói: "Xin lỗi Hề tỷ, thật có lỗi! Là…là tôi quá vô dụng!"
Hắn kinh sợ, ngoại trừ xin lỗi, cũng không dám nói gì khác.
Nguyễn Dạ Sênh sợ hắn có áp lực, sắc mặt vẫn rất ôn hòa: "Ai cũng có lúc thoại sai, đừng quá để ý là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim, rất bình thường, tất cả mọi người đều như vậy."
" Cảm ơn Hề tỷ." Khóe mắt Đinh Phái hơi phát nhiệt: "Bất quá tôi cũng là do tôi quá ngốc, người khác cho dù là lần đầu đóng phim nhất định cũng sẽ không lãng phí nhiều thời giờ của đoàn phim giống như tôi."
Nguyễn Dạ Sênh liếc mắt nhìn bốn phía, đè thấp giọng nói: "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, có thể là tương đối trực tiếp xin đừng để tâm, tôi thật sự không có ý gì khác."
Đinh Phái cuống quít lắc đầu: "Sao có thể, Hề tỷ chị cứ hỏi đi."
Nguyễn Dạ Sênh dừng một chút, nói: "Nếu như hiện tại cậu vô cùng vô cùng nổi tiếng, cậu nghĩ bọn họ sẽ cười cậu giống vừa rồi sao?"
Đinh Phái sững sốt, cúi đầu qua một hồi lâu mới lúng túng nói: "Bọn họ nhất định sẽ không cười."
" Thật ra bọn họ cũng sẽ cười." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói: "Nhưng sẽ chỉ cười thầm trong lòng, không dám cười ra tiếng. Cậu không nhìn thấy, nghe không được cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Cậu rất nổi tiếng thì bọn họ sẽ không chê cười ngay trước mặt cậu, chỉ dám cười sau lưng."
Đinh Phái cắn môi, trầm mặc.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn hắn: "Nếu như một người không khẩn trương, diễn tốt, cũng không nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng nếu như người này rất khẩn trương, lúc diễn xuất hiện vấn đề, như vậy ngay cả cơ sở để nổi tiếng cũng mất đi. Trong giới giải trí này, không nổi tiếng người khác dám cười chê khiến cậu mất mặt, mất mặt dẫn đến khẩn trương. Đây là một vòng tuần hoàn, vậy cậu nghĩ xem nên khẩn trương hay không đây?"
Đinh Phái ngẩng đầu, thần sắc phức tạp, sau đó dường như phá vỡ vẻ lo lắng có một chút tinh thần, gật đầu nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không khẩn trương nữa."
Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên: "Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi không có ý gì khác, cũng không phải nói cậu hiện tại thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!